Chương 4: Câu Chuyện Không Hạnh Phúc

Hồi học cấp ba hoặc cấp hai gì đó. Tôi nhớ có một lần mình bị phát sốt ở trường. Bình thường, tôi sẽ phải tự đi bộ về nhà. Vì bố mẹ đều khá bận rộn. Thế nhưng, khi biết tôi bệnh, thằng bạn thân đã đưa tôi về nhà bằng xe đạp của nó. Dù nhà nó ở hướng hoàn toàn ngược với nhà tôi. Đi xe đạp cũng phải mất khoảng 15 phút.

Không chỉ như vậy thôi đâu nhé. Mấy ngày tiếp theo, vì lo lắng tôi sẽ bị tái bệnh, nên mỗi ngày nó đều chở tôi về nhà. Khi đó, không ai khác ngay cả bố mẹ cũng vậy, chỉ có thằng bạn thân là quan tâm đến tôi. Vậy nên, không phải là tôi bị homo hay gay gì đâu đấy. Chỉ là tôi hơi cảm động đôi chút thôi...

Vì sao tôi kể chuyện này á?

Là vì...

"Rine, em có đồng ý kết hôn với anh không...?"

... tôi đang được một người đàn ông cầu hôn.

(... p

-phải phải phải... làm làm sao đây!)

"Của cô đây, Rine."

"... Cảm ơn anh. Cả về chuyện cho tôi đi nhờ xe ngựa nữa."

Tôi đưa hai tay ra nhận lấy bát xúp từ Ryan.

"Ừm mà... cô không cần bận tâm đâu. Giúp người là việc nên làm mà."

(... Aaa... đây là người tốt sao.......)

Giống loài đã bị tuyệt chủng khỏi thế giới này.

Để giấu đi xúc động, tôi đưa bát xúp lên thổi nhè nhẹ rồi hớp thử một ngụm. Hịc... ngon quá! Hương vị của sự dịu dàng.

"Mạo hiểm giả ai cũng biết nấu ăn sao... xúp này ngon lắm."

"Cũng không hẳn... mà... gia đình của tôi là gia đình thương nhân. Từ bé đã được học hỏi rất nhiều thứ. Ngay cả nấu nướng cũng vậy..."

Ra vậy ra vậy, vì là thương nhân nên ngay từ nhỏ Ryan đã được va chạm nhiều thứ. Tôi nâng bát lên, nhè nhẹ húp xúp.

"... nhưng cô cũng bất cẩn thật đấy. Đánh rơi lương thực mà không nhận ra."

"A ha ha..."

Đánh rơi lương thực chỉ là nói dối thôi. Tôi mới đội mồ lên theo đúng nghĩa đen mà. Ngoài bộ trang phục với cây đũa phép ra, thì trên người tôi chẳng còn gì khác.

Lúc thức tỉnh và nhận ra mình đang ở dưới lòng đất, thần trí của tôi đã khá hỗn loạn đấy. May mắn thay, đám người đó chỉ đào hố, rồi lấp đất lại một cách tùy tiện, vùng vẫy xíu là có thể thoát được. Giả như họ nghiêm túc chôn cất kỹ lưỡng, có lẽ giờ đây...

(... thôi không nghĩ nữa... sợ lắm..........)

Kể từ ngày hôm đó, chuyến hành trình hai tuần lễ lắc lư trên xe ngựa của tôi và Ryan bắt đầu.

"Waaaa~ Anh Ryan tuyệt với quá."

Xe ngựa của chúng tôi đã bị một bầy Goblin tấn công. Ước chừng có khoảng 10 con, nhưng Ryan chỉ xoay kiếm một vòng là đầu bọn chúng rơi hét xuống đất.

"Ha ha... chỉ có chừng này mà cô đã khen... làm tôi hơi khó xử đấy..."

Cũng đúng, Ryan là mạo hiểm giả hạng C mà. Còn Goblin chỉ là ma vật hạng F. Nếu cố gắng, chắn tôi cũng có thể hạ được một con?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!