Bị ma vật giết. Bị đói chết. Trải qua vô vàn cái chết theo đúng nghĩa đen, cuối cùng tôi cũng tìm được một ngôi làng ở giữa khu rừng rộng mênh mông tưởng chừng không lối thoát.
1
Tại sao tôi lại chọn đi trong rừng? Là vì... vâng, tôi đã đi lạc.
(... không có gì ở đây cả...)
Chưa mừng được bao lâu, tôi lại thất vọng tràn trề.
Ngôi làng này là một chiếc vỏ rỗng. Không có sinh vật, cũng như người sống. Trên những ngôi nhà cũ kỹ đã không còn nguyên vẹn nữa là những lớp rêu phong tô lên sắc màu lịch sử.
"... tìm gì đó ăn nhỉ."
Ăn uống sẽ giúp tinh thần thư giản, giải tỏa căng thẳng. Dẫu đang buồn hay đang tuyệt vọng, vẫn sẽ có thể vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng sau khi ăn xong, nỗi tuyệt vọng và nỗi buồn sẽ được nhân đôi và quay trở lại. Chú ý nhé~
Đi lòng vòng quanh đó tìm kiếm thức ăn, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ.
Không xác định được thời gian cụ thể, nhưng tôi đoán là cũng đã vài tháng trôi qua. Trong suốt khoảng thời gian này... tôi đã bị lạc trong rừng.
(... Mừ! Bọn dân làng đáng ghét!)
Ừ thì... đúng là tôi đã bị lạc ở trong rừng. Bị ma vật tấn công. Bị đói khát. Thế nhưng, không chỉ có vậy đâu nhé. Tôi còn tìm ra được rất nhiều "sự thật" đấy.
Chẳng hạn như, tinh thần của tôi đã tàn tạ rồi nhưng bộ trang phục tôi đang vận trên người vẫn còn nguyên vẹn. Sau một khoảng thời gian nhất định, mọi vết bẩn, vết rách, mùi hôi trên bộ trang phục sẽ tan biến và trở về trạng thái ban đầu. Ngoài tôi ra thì không ai có thể cởi bộ trang phục này.
Tiếp đến là về chính tôi. là một kỹ năng cực kỳ khủng. Dẫu có bị ma vật xé xác, ăn xương, nuốt tủy, tôi vẫn sẽ được phục hồi sau vài giờ. Theo nhiều ý nghĩa.
Giả dụ, tôi đã lên cấp nhờ vào việc chế thuốc. Cấp 2 chẳng hạn. Sau khi ngỏm đi và tái sinh, cấp độ của tôi sẽ quay về số 1. Hiện tại, chỉ mới là 1 với 2 nên không cảm thấy nuối tiếc là mấy. Nhưng nếu suy nghĩ về lâu về dài, quả nhiên sẽ tốt hơn nếu hạn chế được tối đa số lần ngỏm.
"... hự... tanh quá..."
Liệu rêu phong có ăn được không? Tôi bất chợt nghĩ vậy và ngửi thử thì chẳng biết nên dùng tính từ gì để bình phẩm thứ mùi này luôn. Ăn vào chắc chắn sẽ bị đau bụng. Tạm biệt nhé.
(... nhưng, chỗ này có gì để ăn chứ...?)
Vấn đề xoay ngược hai lần vẫn là vấn đề, có thức ăn tôi đã không ngỏm vì đói rồi.
(... tự ăn tay của mình thì sẽ thể nào nhỉ?)
Tôi lắc đầu nguầy nguậy khiến vành ren của mũ chóp khẽ đung đưa.
"Không ổn rồi... thần trí của mình bắt đầu có vấn đề... trầm cảm rồi..."
Không có người giao tiếp. Tự nói chuyện một mình với bản thân cũng đã đạt đến giới hạn. Lần ngỏm gần đây nhất là vào khoảng 7 ngày trước. Cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ phải ngỏm thêm một lần nữa để khôi phục lại trạng thái ban đầu mất.
☆
Kết cục, tôi chẳng tìm được gì.
Thảo mộc thì có rất nhiều nhưng tôi đã ăn đến phát ngán rồi. Ngán đến mức sinh lý không thể chấp nhẫn nỗi nữa. Giờ chỉ cần nhìn thấy thảo mộc là tôi sẽ buồn nôn ngay.
Vậy tại sao không điều chế thuốc? Rất đáng tiếc, chẳng có loại thuốc nào chữa trị căn bệnh mang tên "đói bụng" cả. Có thể dùng thuốc nước (potion) thay cho nước uống để giảm khát. Dẫu vậy, nó vẫn không giúp tôi no bụng.
Trái cây? Oh my god, sao tôi lại không nhận ra nhỉ. Nhưng... buuuuuu! Bạn đã trọn sai đáp án rồi. Khu rừng này không có những thứ bổ dưỡng cho sức khỏe như vậy đâu. Tất cả trái cây ở đây đều chứa độc tố đấy. Lượng độc tố đủ để giết chết một con hổ trong tích tắc. Có thể dùng làm nguyên liệu chế thuốc, nhưng ăn vào vị rất đắng và gây tê liệt thần kinh nhé.
(... một cái hố?)
Để xem là có gì nào. Ở giữa trung tâm của ngôi làng, tôi phát hiện ra một cái hố khá rộng hình chữ nhật. Ngôi làng này hầu như chẳng có gì ngoài sự hoang tàn, thế nên lòng hiếu kỳ của tôi chóng vánh đã hướng về cái hố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!