Chương 18: Vùng Đất Âm Nhạc

Tại giữa quảng trường là một nốt nhạc sắc màu hoàng kim. Nốt nhạc này có kích thước tương đối hùng vĩ. Tỏa ra ánh sáng lung linh huyền bí và bay lơ lửng ở giữa quảng trường.

Đứng trên ban công của tòa lâu đài, nhìn xuống nốt nhạc hoàng kim bằng ánh nhìn chứa đầy thù hận là một người đàn ông.

Người đàn ông này khoác áo choàng đỏ được thêu thùa những họa tiết nốt nhạc bằng chỉ vàng sang trọng, và đội trên đầu một chiếc vương niệm của vua có biểu tượng nốt nhạc to tướng ở phần đỉnh đầu.

"Lời nguyền!"

Đưa bàn tay về hướng nốt nhạc hoàng kim, người đàn ông bóp chặt những ngón tay lại. Với cặp đồng tử cháy bỏng đầy quyết tâm, người đàn ông cất giọng.

"Ta sẽ phá giải ngươi bằng chính đôi bàn tay này. Không phải đời tiếp theo, mà chính là đời này. Lời nguyền sẽ kết thúc trong khi ta trị vì đất nước, ở đời của ta

- Seraph Organ Von Bengali XIII."

Giọng điệu hùng hồn, người đàn ông

- Seraph Organ Von Bengali XIII đánh tung áo choàng, xoay gót chân, ngồi vào bàn làm việc.

Trên tay là chiếc bút lông vũ, Seraph Organ Von Bengali XIII tiếp tục viết. Viết lên bản kế hoạch hủy diệt lời nguyền. Bản kế hoạch hoàn hảo mà Seraph Organ Von Bengali XIII đã dành ra cả cuộc đời của bản thân cho giai đoạn chuẩn bị.

☆☆☆

Vào một ngày đẹp trời, tôi thức tỉnh tại một vùng đất xa lạ.

Trên bầu trời xanh vẫn là ba ông mặt trời quen thuộc. Hai ông nhỏ xoay quanh một ông lớn. Cùng với những áng mây trắng trôi lơ lửng.

"Gư..."

Bất giác, vô lượng đại số hình ảnh chảy vào não bộ của tôi. Không chịu nổi áp lực do số lượng hình ảnh quá lớn, tôi ôm đầu trong đau đớn, nôn ra dịch dạ dày.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. Từ tốn dựng cơ thể của bản thân dậy, phủi bụi bẩn bám trên váy. Lúc này, tôi nhận ra một điều bất thường.

"C

-Cái gì thế này... tử thi?!"

Biết chuyện quái gì không? Tôi đang đứng trên một núi xác chết đấy!? What the f-

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào!?"

Những hình ảnh vừa rồi vô cùng tồi tệ. Nếu có thể, tôi chẳng muốn hồi tưởng lại chúng chút nào. Nhưng xem ra, đây không phải là lúc than phiền rồi. Để nắm bắt được hiện trạng, tôi đành phải sắp xếp lại thông tin thôi.

Tên của tôi là Rine. Nghề nghiệp là Ma đạo cụ dược sư. Năm nay 16 tuổi. Ngoài những thông tin đến từ bảng trạng thái, thì những thứ còn lại tương đối mờ nhạt.

Thành thật mà nói, tôi không thể khẳng định những hình ảnh kia thuộc về bản thân. Nó như thể là của một người khác vậy. Chưa kể, những hình ảnh đó cũng tương đối mong manh. Cố gắng hồi tưởng lại chúng chỉ khiến tôi cảm thấy đau đầu, buồn nôn. Suy cho cùng, tôi cũng không rõ tại sao bản thân lại ở nơi này.

"Tìm kiếm Enda."

Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại... Enda là ai? Đầu tôi lại đột nhiên đau như thể bị búa tạ gõ lên. Lần này, dù cố gắng đến thế nào, tôi cũng không thể hồi tưởng được gì.

*Ơooo...*

Trong lúc tôi đang ôm đầu, một âm thanh bất ổn bỗng chốc truyền đến. Tự hỏi không biết đó là âm thanh gì, tôi hiếu kỳ đưa mắt tìm kiếm. Rơi vào tầm nhìn của tôi là...

"Uwa! Đó chẳng phải là zombie sao?! Ultra kinh tỏm!!!"

*Ơooo...*

*Ơooo...*

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!