Trong lúc đang đi trên đường, tôi và Enda tìm thấy một nhóm người kéo theo xe ngựa.
Trên tay họ, ai cũng trang bị chiếc vòng giống nhau.
Cảm thấy tò mò, tôi đã thử nhìn tính năng của nó thông qua .
Kết quả... tôi nhanh chóng hiểu ngay tình hình.
Ra vậy ra vậy, đây chính là cách lũ người kia quản lý, không để người dân sử dụng ma thuật.
Đã nắm được công thức của chiếc vòng, tôi chế tạo một chiếc cho bản thân và Enda.
Đương nhiên tôi đã tùy chỉnh lại tính năng của nó. Tôi cài đặt tên cho chiếc vòng của mình là Rinda, còn Enda là Enda. Khi bước vào trong thị trấn, dẫu chiếc vòng có bị kiểm tra, thông tin từ chiếc vòng cũng sẽ xâm nhập vào hệ thống và khắc ghi vào bộ phận lưu trữ.
Ngẫm nghĩ lại, kỹ năng của tôi nếu có nguyên liệu thì quả thật là chuyện gì cũng có thể làm được. Đặc biệt là ở trong thời đại này, khi có hệ thống kiểm duyệt là chiếc vòng ngu ngốc kia, tôi hoàn toàn có thể làm giả và xâm nhập vào bất cứ thị trấn nào..... Không lẽ, tôi có thể trở thành spy! Từ rất lâu rồi, tôi nhớ mình có xem qua một bộ anime về gia đình spy. Chuyện đã lâu rồi nên tôi không nhớ rõ nữa. Trong đó, tôi ấn tượng nhất là cô bé có khả năng đọc tâm trí người khác.
Không hẳn là tôi muốn đọc tâm trí ai đó đâu. Nhưng nếu có thể chế tạo được một Ma Đạo Cụ như vậy thì hẳn cũng thú vị nhỉ. Đáng tiếc thay, tôi lại không sở hữu những nguyên liệu cần thiết.
"Vào thử thị trấn này nhé, Enda."
"Vâng!"
Thị trấn này không có gì đặc biệt. Hiện tại, tôi đang trên đường đi tìm kiếm thị trấn cảng. Đã lâu lắm rồi tôi vẫn chưa được ăn hải sản. Ấy mà, càng đi lại càng vào sâu đất liền.
Tôi và Enda đã trọ lại ở thị trấn đó ít lâu. Thưởng thức những món ăn độc lạ chỉ có ở thị trấn này. Nhưng rồi sau đó chúng tôi phải gấp rút rời khỏi.
Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng thôi... tôi cứ có cảm giác, bản thân đi đến đâu là đám kỵ sĩ lại kéo đến đó. Dẫu đã ngụy trang rất hoàn hảo rồi, nhưng nói sao nhỉ, giống như khi bắt gặp cảnh sát ở ngoài đường ấy, dù không phạm tội gì cũng tự nhiên thấp thỏm.
Thế rồi, cứ lập đi lập lại như vậy, cuối cùng chúng tôi đến được một thị trấn nằm ở giữa sa mạc.
☆
Chúng tôi đã ở lại thị trấn sa mạc khoảng 3 tháng. Nơi đây yên bình theo đúng nghĩa đen. Người dân ai nấy đều rất thân thiện, sẵn sàng tiếp chuyện với một người đến từ bên ngoài như tôi. Món ăn tuy không thể gọi là ngon, nhưng hương vị tương đối phong phú. Quan trọng nhất là, quả nhiên ở một vùng đất xa xôi như nơi đây, đám kỵ sĩ kia không kéo đến.
"Nhà trống à, cô Rinda định sẽ cư trú ở vùng đất khô cằn này sao?"
Ông chủ nhà trọ kinh ngạc nhìn tôi.
Không biết cảm quan của những người ở đây thế nào, nhưng tôi lại thấy đây là một thị trấn rất yên bình. Tại trung tâm thị trấn còn có một ốc đảo tuyệt đẹp. Muốn có một cuộc sống an nhàn không lo nghĩ, chọn nơi đây là nhất.
"Nếu cô Rinda đã kiên quyết như vậy... được rồi, để tôi giới thiệu cô với chủ đất nơi đây."
Gọi là chủ đất nhưng thật ra người đó là lãnh chúa của thị trấn sa mạc.
Nhờ ông chú quán trọ giới thiệu mà tôi dễ dàng gặp được người đứng đầu.
"Tôi là Degenhard Rocchigiani, người đứng đầu thị trấn sa mạc này. Cô có thể cho tôi biết mục đích mua nhà của cô không?"
"Tôi là Rinda. Cũng không giấu gì, tôi muốn mở một tiệm thuốc nhỏ."
Lãnh chúa là một ông lão có vẻ ngoài hiền hậu. Nhân tiện, vì tên của ông ấy quá dài nên tôi đã quên mất sau khi nghe xong.
"Mở một tiệm thuốc... không lẽ cô Rinda đây là phù thủy?"
"Bậy... À không, tôi chỉ là một dược sư bình thường thôi."
Why?! Tôi thật sự không thể hiểu được tại sao đám người ở thế giới này cứ nhắc đến chế thuốc là quy kết ngay với phù thủy. Lẽ nào trong thị trấn này không có dược sư hay y sĩ sao? Thế thì người dân ở đây chống chọi với bệnh tật như thế nào.
"Dược sư... ra là vậy. Tôi đã hiểu rồi. Chẳng là ở thị trấn sa mạc này không ai hành nghề chữa bệnh. Với vai trò là lãnh chúa, nếu có thể, tôi mong cô Rinda đây hãy giúp đỡ những người dân ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!