Chương 8: (Vô Đề)

Bà ta nhìn tôi một lúc lâu, không kìm được đưa tay ra dò xét hơi thở của tôi... Chắc là nghi ngờ tôi đã chết rồi.

Ngay khi ngón tay bà ấy đến gần, tôi lên tiếng: "Bà... những năm qua bà sống không dễ dàng gì phải không?"

13

Bà ta giật mình, vội vàng rụt tay lại: "Cô chưa chết à, cô muốn làm gì? Lát nữa lão Trần sẽ về đấy!"

"Chuyện đó không trách bà, bà cũng bị lão Trần ép buộc... Ông ta ngày nào cũng bắt nạt, mắng chửi bà, bà cam tâm sao?" Tôi khàn giọng khuyên bà ấy.

Bà ta trợn tròn mắt, đứng ở góc phòng, không nói không rằng, không nhúc nhích.

"Nếu báo cảnh sát, ông ta vào tù, bà cũng sẽ tự do. Nếu không, Viên Tú Mai đã chết sẽ biến thành ma đến tìm bà gây rắc rối, tìm con cháu bà gây rắc rối."

"Nhìn tướng mạo của bà là người thật thà, nên ông ta mới dám bắt nạt bà như vậy, lấy phải người như thế bà cũng khổ rồi."

"Bây giờ báo cảnh sát vẫn còn kịp, cảnh sát sẽ không làm khó bà đâu."

Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói cũng khàn đặc khó nghe, tôi đã cố gắng hết sức, chỉ mong bà ta có thể tỉnh táo lại.

Nhưng nào ngờ, bà lão đó chỉ đứng sững sờ một lúc, rồi như chạy trốn mà bỏ đi.

Bà ta hoàn toàn... không lay chuyển.

Chỉ là một bà lão ngu muội, dốt nát và hèn yếu đáng ghét. Tư tưởng nô lệ nữ giới đã thấm sâu vào xương tủy khiến bà ta cúi đầu trước đàn ông như một lẽ sống, như một đức tin mù quáng.

Bà ta coi đàn ông là trời, cam tâm làm kẻ tiếp tay cho cái ác, sao bà ta có thể giúp tôi?

Rõ ràng hai mươi năm trước, bà ta cũng là đồng phạm trong việc phi tang xác. Tôi còn mong đợi điều gì?

Cuối cùng thì tôi vẫn còn quá ngây thơ...

Tôi hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi, chắc chắn bà ta sẽ gọi điện cho lão Trần, đợi ông ta đến là tôi xong đời rồi.

Không được, không thể ngồi chờ chết.

Tôi cố gắng bò dậy, tiếp tục cọ xát sợi dây thừng trên tay.

Tôi quên đi nỗi đau, hai tay cử động một cách máy móc, có vài lần vai bị trật, đau đến nghiến răng. Nhưng tôi nghỉ một lát rồi lại tiếp tục.

Tôi không dám lãng phí một chút thời gian nào, vì lão Trần sắp đến rồi.

Cuối cùng, cuối cùng sợi dây ngày càng lỏng, tôi dùng hết sức bình sinh cọ đứt nốt phần còn lại, toàn thân tôi rã rời.

Khó khăn lắm mới cởi được dây trói, ngay lúc tôi đang vội vàng tìm cách thoát ra, bên ngoài truyền đến cuộc đối thoại của lão Trần và bà lão.

"Đồ đàn bà ngu ngốc, tự nhiên bà chạy vào đó làm gì?"

"Tôi nghe không có động tĩnh, sợ cô ta chết trong đó..."

"Chết thì chết, sớm muộn gì cũng chết. Nếu cô ta dẫn người đến đây, chúng ta đều phải chết."

"Ông à, hay là thôi đi... Trong lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng mãi."

"Bây giờ mới biết sợ à? Lúc Viên Tú Mai còn thở, bà cũng ra tay mà. Còn cả cô gái họ Ngô nữa..."

Bà lão lập tức khóc lóc: "Tôi đều là vì ông... Tôi cũng sợ mà."

Tôi ở trong nhà kho, chết lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!