Chương 7: (Vô Đề)

"Được rồi, vậy bọn tôi đi trước đây." Nữ đồng nghiệp nói.

Tiếng mưa trong điện thoại càng lúc càng lớn, rõ ràng mẹ tôi đã ra đến cửa, im lặng một lúc, mấy tiếng còi xe vang lên.

Một giọng nam vang lên: "Tiểu Viên, mau lên xe, tôi đưa cô về."

Đây là giọng của lão Trần!

Tôi run rẩy theo bản năng, nỗi sợ hãi tột độ ập đến.

Tôi điên cuồng muốn nói cho mẹ biết lão Trần chính là hung thủ, nhưng... lý trí vẫn còn, tôi cố nén lại.

Chớ nói lúc này chúng tôi không thể liên lạc, cho dù có thể, tôi cũng không có lý do gì để khiến mẹ tôi tin tôi.

"Tôi đợi Từ Chí Cường một lát. Anh ấy sắp đến đón tôi rồi." Mẹ tôi trả lời.

Lão Trần cười một tiếng: "Anh ta sẽ không đến đâu, chiều nay đi làm tôi thấy anh ta hẹn đánh mạt chược với người khác, nói là đánh thâu đêm."

Mẹ tôi có chút thất vọng, mãi một lúc sau mới đáp lời.

Rồi tiếng mưa dần nhỏ, tiếng động cơ ô tô vang lên, mẹ tôi lên xe ông ta.

Trên đường đi, lão Trần lải nhải không ngừng: "Từ Chí Cường lười quá, vợ con cũng không thèm quan tâm, cô phải dạy dỗ anh ta một trận rồi."

"Dạy dỗ kiểu gì? Nói nhiều anh ấy lại nổi giận."

"Ngày xưa sao cô lại chọn anh ta? Cô xét về nhan sắc, vóc dáng, trong nhà máy đều là số một, bao nhiêu người theo đuổi cô mà."

Mẹ tôi im lặng một lúc: "Lúc đó mắt tôi bị mù rồi."

"Thật đấy, cô nói đàn ông trong nhà máy ai mà chẳng thích cô? Cô trắng trẻo mềm mại, sinh con xong lại càng đầy đặn, nhìn vào đều..."

"Lão Trần, đừng nói những lời này."

Lão Trần cười khà khà: "Tôi nói thật mà, cái thằng Từ Chí Cường đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nếu mà cô là vợ tôi á, tôi thề, một ngày tôi ngủ với cô tám lần cũng chưa đủ."

"Ông dừng xe lại đi đi, tôi muốn xuống xe."

"Sao lại tức giận vậy? Vẫn chưa về đến nhà mà, đừng lo..."

"Tôi nói tôi muốn xuống xe." Giọng mẹ tôi lớn dần, "Ông mau dừng lại..."

Giọng lão Trần còn lớn hơn: "Sao tự nhiên lại nổi điên giữa đường thế, ngồi yên có được không?"

"Ông đang quấy rối tình dục đấy, ông có tin tôi nói với vợ ông không?"

Lão Trần khinh thường nói: "Tôi mà sợ cái bà già mặt vàng đó à? Nói khó nghe chút, tôi có làm chuyện đó trước mặt bà ấy, bà ấy cũng không dám hó hé tiếng nào."

"Vậy tôi sẽ tố cáo lên đơn vị, ông sàm sỡ phụ nữ, xem ông có sợ không!"

Mẹ tôi rất cứng rắn, khiến tôi ở đầu dây bên này há hốc mồm, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, cứng rắn như vậy không phải là chuyện tốt.

Trong không gian kín như vậy, chọc giận một người đàn ông không nghi ngờ gì là tự tìm đường chết.

Tôi sốt ruột không chịu nổi, nhưng tôi hoàn toàn không có cách nào nhắc nhở bà ấy!

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi mẹ tôi hét lên: "Ông làm gì... ông đừng lại gần! Ông già biến thái này, ông cút đi..."

Một lúc sau, giọng bà ấy trở nên nức nở, như thể bị bịt miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!