Hai điều này, tôi đều không làm được.
Tôi chỉ thở dài rằng thời thế đã thay đổi, lịch sử quá khứ từ lâu đã bị bao phủ bởi lớp bụi dày, khó lòng nhìn rõ.
Chẳng lẽ, tôi phải sống mãi với cuộc gọi cầu cứu từ mẹ tôi hai mươi năm trước, thờ ơ, nhìn bà ấy chết đi một cách tàn nhẫn hết lần này đến lần khác sao?
Tôi lê bước chân nặng như chì đến trạm xe buýt, lên xe về phòng trọ.
Trong chốc lát, đầu óc tôi rối bời, như một cuộn chỉ không tìm thấy đầu cuối, bàng hoàng không biết phải làm gì.
Về nhà ngủ liền một giấc hết cả buổi chiều, trời tối thì tôi nhận được điện thoại của dì út: "Con tìm được những đồng nghiệp đó chưa?"
Tôi thất vọng nói: "Chưa, không hỏi thăm được. Chỉ tìm được hàng xóm đối diện nhà cũ, nhưng không hỏi được gì nhiều..."
Dì út "ừm" một tiếng: "Hàng xóm đối diện? Có phải là nhà họ Trần đó không? Hồi đó mẹ con gọi ông ấy là lão Trần, người đó và mẹ con cùng một phân xưởng đấy."
"Cái gì?" Tôi giật mình ngồi bật dậy trên giường, "Người đó là lão Trần?"
"Đúng vậy, năm đó ông ấy hơn bốn mươi tuổi, làm cùng xưởng với mẹ con, ngoài giờ còn chạy xe ôm, tính tình thẳng thắn nhiệt tình, rất thích giúp đỡ người khác."
Đầu tôi ong ong như có hàng trăm con ong vỡ tổ bay loạn. Rồi bất chợt, một tia sáng trắng lóe lên như một lưỡi dao sắc bén xé toạc lớp sương mù đang quấn lấy những dòng suy nghĩ hỗn độn trong tôi.
Thì ra ông ta chính là lão Trần, thì ra ông ta là người cuối cùng nói chuyện với mẹ tôi vào đêm xảy ra vụ án giết người.
Vậy thì ông ta hoặc là hung thủ, hoặc là nhân chứng!
Nếu không, sao lại chột dạ đến mức này, vừa không dám cung cấp lời khai, vừa không dám lộ diện sau hai mươi năm.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, thay quần áo ra ngoài, nhanh nhất có thể mà chạy đến khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.
Mười giờ tối, tôi gõ cửa nhà ông ta.
Nhà ông ta tối om, bốc ra mùi thuốc lá khó chịu, ông ta đang xem TV, ngạc nhiên nhìn tôi: "Sao lại là cô?"
"Tôi đến hỏi ông vài chuyện." Tôi không nói không rằng chen vào khe cửa.
Rõ ràng ông ta có chút căng thẳng, lê dép theo tôi: "Hỏi gì? Nói với cô bao nhiêu lần rồi, Từ Chí Cường chuyển đi rồi, tôi cũng không biết ông ta chuyển đi đâu."
"Tôi hỏi chuyện của Viên Tú Mai." Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm ông ta.
8
Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt: "Viên Tú Mai? Sáng nay tôi nói với cô rồi, cô ấy chết nhiều năm rồi mà."
Thành thật mà nói, trong mắt ông ta, tôi không thấy cảm xúc đặc biệt nào.
Dường như ông ta luôn hoảng sợ, nhưng không hề đặc biệt hoảng sợ vì Viên Tú Mai.
Lúc này tôi không chắc chắn lắm.
Vì vậy, tôi quyết định nói một câu nặng ký: "Tối ngày 13 tháng 8 năm 2005, ông là người cuối cùng gặp Viên Tú Mai, phải không?"
"Cô... cô nói linh tinh gì vậy? Rốt cuộc cô là ai?" Ông ta trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bước tới, chăm chú nhìn ông ta, thậm chí sợ ông ta né tránh, tôi đưa tay ra định túm lấy cánh tay ông ta.
Ngay lúc tôi định hỏi thêm lần nữa, cánh cửa phòng phát ra tiếng mở khóa...
Bà lão đang bê chiếc ghế đẩu nhỏ kinh ngạc đứng ở cửa nhìn tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!