Đồng nghiệp nói rằng khi họ cùng nhau ra cổng nhà máy, mẹ tôi cứ mắng bố tôi, nói rằng ông ta đã tìm một người phụ nữ khác để lừa dối bà, lại còn không cho bà tan ca.
Nhưng khi cảnh sát lần theo dấu vết, tìm được người phụ nữ họ Điền có quan hệ bất chính với bố tôi, cô ta lại kiên quyết phủ nhận.
Cô ta nói đêm hôm đó, cô ta hoàn toàn không liên lạc với Viên Tú Mai, cô ta bị bệnh nên đi ngủ sớm, bố mẹ và con cái cô ta có thể làm chứng.
Cảnh sát đã điều tra hồ sơ cuộc gọi của những ngày đó tại chi nhánh viễn thông di động, và quả thật là như vậy.
Tóm lại, cuối cùng đây lại trở thành một vụ án bí ẩn chưa được phá giải trong suốt hai mươi năm.
Đọc xong tin tức, lòng tôi vừa buồn vừa vui.
Buồn là tôi vẫn không thể cứu được mẹ tôi. Vui là cuộc gọi có tác dụng, có thể thay đổi kết quả của mẹ tôi.
Nếu tôi tìm được một phương pháp tốt hơn và phù hợp hơn, liệu tôi có cứu được bà ấy không?
Tôi vắt óc suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một cách hay.
4
Đúng vào mười một giờ đêm hôm đó, mẹ tôi lại gọi điện đến.
"Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"
Khi giọng nói quen thuộc đó lại vang lên, tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Lần này, tôi không do dự, trực tiếp nói với bà ấy: "Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Viên Tú Mai không?"
Bà ấy sững lại một chút: "Phải, cô là... sao cô có số điện thoại của chồng tôi?"
"Chồng cô Từ Chí Cường trên đường đi đón cô đã gặp tai nạn xe hơi, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện."
Mẹ tôi lập tức hoảng hốt: "A, sao thế, có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?"
Đầu óc tôi trống rỗng, tên bệnh viện ở thành phố chúng tôi đã đổi tên mấy năm nay, nhất thời tôi không nhớ ra được. Ngoài ra, tôi cũng lo lắng người phụ nữ ngốc nghếch này sau khi nghe tên bệnh viện sẽ nhanh chóng lao ra khỏi khu nhà máy.
Vì vậy, tôi mặt không đỏ tim không đập mà lừa bà ấy: "Bất tỉnh rồi, vừa lên xe cứu thương, chưa xác định được bệnh viện, đang sắp xếp. Cô cứ đợi ở nhà máy trước, lát nữa chúng tôi sẽ cử xe đến đón cô."
Mẹ tôi "ừ" một tiếng rồi chợt nhận ra: "Không đúng, sao các cô biết tôi đang làm ở nhà máy?"
Lời bà ấy hỏi làm tôi đứng hình, đầu tôi "ong" một tiếng... Đúng vậy, sao tôi biết được? Trong mắt bà ấy, tôi chỉ là một nhân viên cấp cứu xa lạ.
Vài giây sau, tôi lớn tiếng nói: "Chồng cô đã nói với chúng tôi trước khi bất tỉnh."
Mẹ tôi hoàn toàn yên tâm: "Vậy các cô mau đi đi! Nhất định phải cứu anh ấy nhé, con của chúng tôi mới hai tuổi thôi..."
Giọng bà nghẹn lại, từng từ như vỡ vụn trong tiếng mưa rơi lộp độp, âm thanh ấy xuyên qua đầu dây điện thoại, lẫn vào tiếng gió buốt ngoài trời, vang lên vừa khản đặc vừa đau đớn.
Tôi không hề có ký ức về mẹ, nhưng trong xương tủy tôi chảy cùng dòng máu với bà ấy. Vì vậy, nỗi bi thương đó xuyên qua điện thoại đâm thẳng vào tim tôi.
Cũng là phụ nữ, tôi không thể đồng cảm với bố tôi, nhưng tôi đau lòng cho bà ấy.
Người phụ nữ ngốc nghếch này quá nghiêm túc trong tình cảm, đàn ông đã có tiểu tam mà bà ấy vẫn còn bảo vệ như vậy, kết quả thì sao?
Người đàn ông khốn nạn đó thì đang đánh mạt chược, điện thoại của bà ấy cũng không nghe, hại bà ấy bị kẻ biến thái phân xác thảm khốc!
Sau khi chết còn mang theo nỗi ám ảnh, gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, không hề biết rằng tên tra nam kia đang sợ chết khiếp.
Tôi càng nghĩ càng bi thương, nhưng không quên dặn dò bà ấy: "Được rồi, nhưng cô đừng cúp điện thoại nhé, nhỡ có tình huống đặc biệt gì, chúng tôi còn tiện thông báo cho cô..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!