Chương 2: (Vô Đề)

Khi được tìm thấy, trên người không có quần áo.

Cảnh sát đã tổng hợp ảnh các đặc điểm bộ phận cơ thể và đăng thông báo tìm người nhận xác.

Rất nhanh sau đó, gia đình bà ngoại tôi đã đến nhận mẹ tôi, dì út tôi còn tát bố tôi ngay tại hiện trường, lớn tiếng mắng ông ta không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

Sau đó, cảnh sát đã tiến hành một loạt cuộc điều tra.

Tối ngày 13, mẹ tôi đi làm ca đêm, chia tay đồng nghiệp ở cổng phía Tây nhà máy, từ cổng phía Tây về nhà tôi mất nửa tiếng. Còn nhà máy cách địa điểm phi tang xác tới mấy chục cây số.

Nhưng đêm xảy ra vụ án trời mưa lớn, hai camera giám sát duy nhất toàn là nước mưa, mờ đến mức không nhìn rõ gì cả, không tìm được bất kỳ manh mối nào.

Điều tra và phỏng vấn cư dân gần nhà máy và hiện trường phi tang xác cũng không có thông tin hữu ích nào.

Đầu của mẹ tôi đến giờ vẫn chưa được tìm thấy.

Vụ án cứ thế từ rầm rộ rồi chìm vào im lặng, trở thành một vụ án treo chưa phá được trong suốt hai mươi năm.

Đọc xong tin tức, tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Lúc này, ngoài cửa sổ trời đã tối sầm, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại ánh vàng yếu ớt nơi chân trời.

Một nỗi buồn khó tả ập đến, tôi nhớ hơn hai mươi năm qua.

Bố tôi là một gã tra nam vô trách nhiệm.

Ông ta làm thợ nguội kiểm tra tại một nhà máy cơ khí trong thành phố, thuộc loại thợ già lề mề, không có tay nghề tốt, chỉ biết ăn bám qua ngày.

Ông ta đi làm thì lơ mơ, tan làm thì đi đánh mạt chược, uống rượu.

Kể từ khi tôi có ký ức, ông ta hoặc là vứt tôi ở nhà hàng xóm, hoặc là để lại một ít tiền cho tôi tự mua đồ ăn.

Bà ngoại và dì út vẫn luôn dành cho tôi tình thương, thứ tình cảm hiếm hoi như ánh nắng cuối ngày rọi vào mái hiên lạnh lẽo. Nhưng bà đã già, sức tàn lực kiệt, còn dì út thì còn cả một gia đình nhỏ để gánh vác. Tình thương của họ, dù quý giá, vẫn mong manh như chiếc ô bé nhỏ giữa cơn mưa lớn.

Thế là từ rất sớm, tôi đã hiểu thế nào là một đứa trẻ bị bỏ lại.

Tôi học không tốt, trước cả khi kịp chạm tay vào tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, tôi đã buộc phải bước chân vào đời, làm thuê ở khắp nơi, khi thì là công nhân trong xưởng sản xuất, khi thì là nhân viên quèn tại siêu thị. Ở đâu tôi cũng chỉ là người ở tầng thấp nhất, lẫn vào đám đông mỏi mệt, không tên.

Thật lòng mà nói, tôi vẫn thường lặng lẽ ngưỡng mộ những gia đình bình thường nhưng ấm áp ngoài kia, những bữa cơm đủ mặt, những cái ôm nhẹ tênh giữa mẹ và con, nhưng với tôi, chúng như những thước phim đẹp mà xa vời. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu mẹ không bệnh… thì bố tôi có lẽ đã không trở thành con người như thế??

Nào ngờ, nghe dì út nói thế này, thì ra hai mươi năm trước ông ta đã là một gã đàn ông tệ bạc, không cần bi kịch để sa ngã?

Tôi vừa buồn vừa tức giận, khi nhìn lại điện thoại, trong lòng lại có cảm giác bồn chồn khó tả.

Người gọi điện hôm qua, có thật sự là mẹ tôi của hai mươi năm trước không? Vậy bà ấy có gọi lại nữa không?

Tôi loay hoay với chiếc Motorola màu xám đen đó, nhưng gọi lại số điện thoại hôm qua thì báo là thuê bao không liên lạc được.

Cả buổi tối, tôi ngồi bên bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà ngẩn người.

Cho đến khi thời gian trôi qua từng giây từng phút, kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ đêm.

Trong sự chờ đợi thót tim, điện thoại lại reo lên, tôi nhìn chằm chằm vào dãy số với ký hiệu kỳ lạ đó vài giây rồi nhanh chóng nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"

3

Tôi hít sâu một hơi: "Cô, cô là Viên Tú Mai phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!