Mẹ tôi từng là hoa khôi của nhà máy, xinh đẹp trắng trẻo, nhưng hồng nhan thì phận bạc mệnh mỏng. Bà bị sát hại và phân xác khi tôi chỉ mới lên hai.
Hai mươi năm sau, vào một đêm đầy gió, tôi tình cờ phát hiện một chiếc hộp dưới gầm giường.
Bên trong có một chiếc điện thoại cũ.
Tôi vừa nhấc lên, màn hình lập lòe sáng, rồi đổ chuông, một cuộc gọi lạ hiện lên, người gọi là mẹ tôi: "Mau ra cổng nhà máy đón em, không thì muộn mất!"
1
Nửa đêm, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người phụ nữ lạ: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"
"Cô gọi nhầm số rồi."
Tôi đang định cúp máy thì bà ấy vội hỏi: "Cô là ai? Sao cô lại nghe điện thoại của chồng tôi?"
"Chồng cô là ai?"
Bà ấy từ từ thốt ra một cái tên: "Từ Chí Cường."
Toàn thân tôi như bị điện giật, Từ Chí Cường là tên bố tôi, và chiếc điện thoại này đúng là của ông ta.
Nhưng tôi lấy đâu ra mẹ? Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi.
Tôi tức giận mắng: "Đồ lừa đảo, gọi thêm lần nữa là tôi báo cảnh sát đấy."
Vừa cúp máy, cuộc gọi đó lại đến.
Bà ấy nói ngay: "Cô chính là con hồ ly tinh kia phải không, đồ không biết xấu hổ! Đàn ông trên đời chết hết rồi à, sao cô lại đi giành giật của người khác?"
Tôi không nói nên lời, chất vấn: "Cô có bằng chứng gì chứng minh Từ Chí Cường là chồng cô?"
Bà ấy im lặng, nhưng ngay lập tức gửi một bức ảnh MMS mờ ảo.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh nhỏ đó hồi lâu.
Khi tôi nhìn rõ hai người trên đó, chiếc điện thoại "độp" một tiếng rơi xuống đất.
Trong ảnh là bố mẹ tôi khi còn trẻ, cách đây hai mươi năm.
"Bây giờ cô tin chưa, Từ Chí Cường là chồng tôi! Cô mau đưa điện thoại cho anh ấy đi!"
Tôi cố nén sự hoảng loạn, gọi tên bà ấy: "Có phải Viên Tú Mai là tên của cô không?"
"Sao cô biết tên tôi?" Bà ấy"ừm" một tiếng, "Từ Chí Cường nói cho cô biết à?"
Môi tôi run rẩy: "Vì cô là mẹ tôi."
Lần này đến lượt bà ấy sững sờ, bà ấy mắng xối xả: "Cái gì cơ? Đừng có nói bậy, tôi không có đứa con gái lớn như cô, cô có gọi tổ tông cũng vô ích! Đồ tiểu tam chết tiệt."
Giọng tôi run rẩy: "Tôi hỏi cô, bây giờ là năm nào tháng nào ngày nào?"
"Ngày 13 tháng 8 năm 2005 chứ sao, đồ thần kinh!"
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang bận rộn với tiếng tút tút mà há hốc mồm.
Tôi sinh năm 2003, còn mẹ tôi mất khi tôi hai tuổi.
Hoang mang một lát, phản ứng *****ên của tôi là xác minh, vì có lẽ cái này chỉ là trò đùa tàn nhẫn nào đó...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!