Edit: Tiểu Phong Linh
Beta: Kali
Bùi Nam Nhứ dường như có vài lời muốn nói với Bùi Duật Thành, nhưng có cô ở đây, không tiện mở miệng, đành tránh ra ngoài trước.
Lâm Yên thấy thế, vội vàng nhìn về phía Bùi Duật Thành nói,
"Bùi tiên sinh, nếu ngài còn có việc, tôi xin đi trước, không quấy rầy ngài đến mức như chuyện hôm qua, tôi thề sẽ không xảy ra nữa..."
Lâm Yên nói xong có chút thấp thỏm, vì không biết thái độ của Bùi Duật Thành đến cùng là gì.
Bùi Duật Thành ở thân phận địa vị này nếu muốn gây khó dễ cho cô, cô hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Nếu ở hoàn cảnh bình thường, chịu thiệt phải là cô gái như cô mới đúng, nhưng ai bảo đối phương hết lần này tới lần khác lại là Bùi Duật Thành...
Chuyện này có thế nào thì cũng là cô chiếm tiện nghi.
Bùi Duật Thành nghe vậy, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa, thản nhiên nói: Hi vọng là thế.
Lâm Yên thấy đối phương không muốn truy cứu nữa, thở phào nhẹ nhõm,
"Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa đâu!"
Bùi Duật Thành nhìn lướt qua khuôn mặt của cô gái nhỏ đang thề thốt:
"Nếu Lâm tiểu thư đã nói vậy, tôi yên tâm rồi. Tôi gọi lái xe đưa cô về."
Lâm Yên theo bản năng muốn từ chối, nhưng cô nghĩ lại, nơi này chắc chắn không có xe buýt, đón taxi lại quá mắc, hiện tại cô nghèo túng như thế, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm một chút.
Vậy... Cảm ơn!
Xem ra cô hiểu lầm Bùi Duật Thành rồi, không ngờ con người anh ta lại tốt như thế.....
Sau khi Lâm Yên rời khỏi, lúc này Bùi Nam Nhứ mới một lần nữa đẩy cửa đi vào.
"Anh, anh thật sự không sao chứ?"
Vốn dĩ anh ta còn tưởng lần này Bùi Duật Thành lại mê man tiếp, không ngờ theo lời Lâm Yên nói tối qua, sau khi đưa anh trở về, không bao lâu thì anh liền tỉnh.
Ánh mắt Bùi Duật Thành vượt qua cửa sổ rơi vào trên người cô gái ở dưới lầu:
"Anh rất giống đang có chuyện?"
Bùi Nam Nhứ lắc đầu.
Không chỉ không có việc gì, hơn nữa nhìn qua còn đang trong trạng thái khoẻ mạnh.
Còn Lâm Yên trông cũng kì quái, so với hai lần gặp cho anh ta cảm giác không giống nhau.
Tuy nhiên rất nhiều cô gái rất giỏi thay đổi, Bùi Nam Nhứ cũng không quá để ý chuyện này.....
Chiếc xe ô tô màu đen chạy từ từ, ngoài cửa sổ phong cảnh hai bên đường trôi dần theo gió, rất nhanh ngôi biệt thự kia đã khuất khỏi tầm mắt.
Lâm Yên giống như đã mơ một giấc mơ hoang đường sau đó dần tỉnh lại.
Nhưng sự thật vẫn rành rành ở đấy, tất cả không phải là mơ, chỉ có khả năng duy nhất đó là thần kinh cô không ổn định, có vấn đề.
"Tài xế, phiền anh có thể dừng lại ở bệnh viện nhân dân số 4 được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!