(*Dục vọng cầu sinh = Ước muốn/khát vọng muốn sống mãnh liệt. Câu này để nguyên vì mình thấy nó hay.)
Edit: TH
Beta:
Kali
Còn nữa rốt cục là nhân cách thứ hai của cô quan hệ với Bùi Duật Thành kiểu gì!
Không phải lúc cô không hay biết còn làm chuyện gì kì quái hơn đấy chứ?
Loại tình huống mà ngay cả bản thân mình còn không biết rõ ràng này thật sự quá thốn, lúc nào cũng trong tình trạng bị lôi xuống hố.
Lâm Yên hiện tại không dám nói gì.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.
Bùi Duật Thành: Vào đi.
Lâm Yên vội vàng nhân cơ hội chạy thoát xa một chút, sau đó vô tình nhìn về phía có tiếng bước chân ngoài cửa, một giây sau cô liền ngẩn người ——
Bùi Nam Nhứ!!!
Ảnh đế Bùi Nam Nhứ!
Nam thần của cô! Thần tượng của cô!!
Anh... Bùi Nam Nhứ đẩy cửa tiến vào, gọi Bùi Duật Thành một tiếng.
Hiện tại, Bùi Nam Nhứ mặc một bộ quần áo nhàn nhã như ở nhà, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo nét cười dịu dàng ấm áp như gió xuân, cả người sáng lấp lánh!
Trong nháy mắt khiến Lâm Yên cảm giác toàn bộ hào quang rực rỡ trên thế giới đều rơi vào xung quanh người đàn ông này.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dáng khi ở nhà của Bùi Nam Nhứ cũng là lần đầu tiên thấy được vẻ thân thiết kia.
Mặc dù hình tượng của Bùi Nam Nhứ thường ngày cũng rất dịu dàng, thân mật nhưng Lâm Yên biết trong dịu dàng có xa cách, kiêu ngạo, cao thượng không thể nào chạm tới.
Đối với các fans hâm mộ như cô mà nói, Bùi Nam Nhứ vĩnh viễn giống một vị thần tồn tại trên cao.
Nhưng ngay giây phút vừa rồi Bùi Nam Nhứ đẩy cửa bước vào, anh ta như thần tiên hạ phạm không vướng khói bụi trần gian.
Chị Lâm. Bùi Nam Nhứ thấy cô thì hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Thế nhưng...
Sự thân thiết trong đáy mắt của Bùi Nam Nhứ khi nhìn Bùi Duật Thành biến thành xa cách khi thấy cô.
Tuy vậy, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Lâm Yên xúc động thụ sủng nhược kinh.
(*Thụ sủng nhược kinh: Được quan tâm mà vừa mừng vừa lo.)
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô có thể tiếp xúc với Bùi Nam Nhứ ở khoảng cách gần như vậy, trước đó không tính vì cô đâu có nhớ gì.
Lâm Yên sửng sốt hơn nửa ngày, mới lắp bắp chào lại,
"Bùi Ảnh Đế... Anh... Chào anh!"
Nói xong thì ánh mắt vẫn thế không dời nổi khỏi người Bùi Nam Nhứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!