Hà Trừng không ở đây vài ngày, tôi trải qua những ngày vừa chán vừa dài, mỗi ngày trôi qua đều đi học, tan học, ăn ngủ. Thỉnh thoảng Ngư Ngư Ngư tâm tình tốt, mở lòng từ bi sẽ dẫn tôi ra đường dạo.
Cuộc sống năm 4 đại học, đã không còn vui vẻ với những trò chơi giải trí lúc trước, chúng tôi sắp đến gần đường ray nối với xã hội, điều này chắc chắn làm cho tôi rất hoảng hốt, nhưng chân chính phân tích, tôi không biết mình hốt hoảng cái gì.
Có thể còn phải cộng thêm nhung nhớ thành bệnh.
Không đúng, nói vậy có vẻ tôi không có Hà Trừng thì không được.
Thực ra không phải, tôi vẫn trải qua cuộc sống của mình như lúc ban đầu, cũng không khác gì khi chưa biết em ấy, chỉ thiếu ở chỗ trong khoảng thời gian gián đoạn này, tôi rất nhớ em ấy.
Vốn định dựa vào nỗi nhớ em ấy để bổ khuyết cho cuộc sống buồn chán trống rỗng này, lại không nghĩ rằng bởi vì nhớ em ấy không ngừng không nghỉ.
Đến cuối cùng, không biết nhớ em ấy ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi hay cuộc sống của tôi lại ảnh hưởng đến tôi nhớ em ấy.
Cầm tách cafe, thẳng người ngồi bên cạnh ban công, làm bộ vị thành niên suy nghĩ nhân sinh.
Mắt thường nếu có lọc kính thì tốt rồi, để tôi chọn màu u tối, cảnh tượng này nhất định đặc biệt duy mỹ.
Sau khi uống vài ngụm nhỏ vẫn cảm thấy không chịu được, đắng quá.
Tôi vẫn thích uống trà, cũng vì Hà Trừng cũng thích trà.
Nghĩ nghĩ, tôi quay đầu nhìn ban công của em ấy ở bên kia, quả nhiên trống rỗng, lúc em ấy ở đó, thường xuyên mang theo cái ghế nhỏ ngồi ở kia cùng tôi nói chuyện phiếm, dường như không bao giờ nói hết chuyện. Bây giờ nghĩ lại, hầu như không thể nhớ nổi chúng tôi đã cùng nhau nói những gì.
Em ấy và tôi nói chuyện trên trời dưới đất, cả những lần em ấy thích gọi tên tôi.
Ví dụ như chúng tôi vẫn còn nhiều chuyện lão sư số học thống kê và lão sư anh ngữ hình như bên nhau, em ấy có thể ở lúc tôi nuốt nước miệng gọi tôi Chu Tiểu Dĩ.
Mấy lần trước, tôi còn tưởng em ấy ngắt lời tôi là có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi biết, hoặc là có người sau lưng.
Nhưng khi tôi ôm nghi hoặc nhìn em ấy, em ấy chỉ nghiêng đầu cười với tôi, lắc đầu với tôi.
Vì vậy tôi bị em ấy chọc cười.
Aizz, thời gian đó thật tốt đẹp.
Khoảng thời gian đó lão Ngư Ngư thường khuyết khích tôi cùng Hà Trừng hẹn hò nhau trên ban công thế này, cậu ấy nói như vậy tôi sẽ lau sạch lan can ban công, tổng vệ sinh thì bớt đi một chút.
Lúc trước, lúc trước lại là lúc trước, dường như Hà Trừng đã xảy ra chuyện gì.
Tôi liếm liếm môi, đứng lên thuận tiện đổ bỏ cafe vào chậu cây vừa trách bản thân lãng phí, vừa bảo đảm lần sau không mua nữa.
Hà Trừng không có nói cho tôi thời gian cụ thể, nhưng em ấy cho tôi một phạm vi 10 ngày, 10 ngày có thể bất cứ lúc nào, em ấy cũng có khả năng trở về.
Hôm này vừa đúng là ngày đầu tiên của 10 ngày, mặc dù biết em ấy không thể nào nhận điện thoại của tôi, nhưng sáng sớm tỉnh dậy điều đầu tiên trước khi đi vệ sinh, bấm gọi điện thoại cho em ấy, quả nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.
Vì vậy tôi đi vệ sinh xong tiếp tục ngủ.
Cuộc sống bất ngờ có hi vọng, tôi đem chén rửa sạch sau đó lại gọi điện, trong miệng vừa ngâm nga bài hát vừa nghe tiếng người phụ nữ quen thuộc bên trong điện thoại.
Sau khi cúp máy, Ngư Ngư vừa chơi xong một ván game, quay đầu nhìn tôi, hỏi:
"Còn chưa gọi được?"
Tôi gật đầu.
Ngư Ngư thở dài:
"Sao cậu làm cho người ta cảm thấy cậu giống như thất tình vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!