Chương 34: (Vô Đề)

Nếu như lấy tư cách là người ngoài nhìn vào thời gian quả thật lâu, nhưng lấy tư cách là Chu Tiểu Dĩ, nụ hôn này vô cùng ngắn ngủi.

Lúc em ấy buông ra, tôi suýt chút nữa không biết xấu hổ mà ôm lấy em ấy, muốn hôn nữa.

Tôi mở mắt nhìn Hà Trừng trước mặt, em ấy liếm liếm môi, đưa tay chỉnh lại tóc cho tôi, mặt đã không giống trước mà trở nên đỏ hồng, tôi vô thức bắt chước em ấy liếm liếm môi, cảm nhân tay em ấy đặt ở cằm tôi, nói:

"Chị đỏ mặt."

Tôi bật cười, chỉ về phía mặt em ấy, gương mặt không phục muốn hờn dỗi quay lại thái độ lớn tiếng:

"Mặt của em đỏ hơn."

Em ấy cười thật sâu, đưa tay xoa nhẹ tóc tôi, còn không để tôi chỉnh mà trực tiếp ôm lấy tôi.

Cũng giống như lần trước, có thể em ấy thích đặt cằm lên xương quai xanh của tôi, tôi cũng thích đứng, cảm giác khớp xương chạm nhau còn da thịt thì gần gũi hơn.

Em ấy cọ cọ cằm, nói:

"Chúng ta bên nhau rồi!"

Đúng vậy, chúng tôi bên nhau rồi.

Tôi cười ha ha.

Tôi rất vui vẻ, thậm chí có chút hưng phấn, hơn nữa, tôi cũng hiểu được em ấy cũng vui vẻ.

Thu dọn xong đồ đạc trong lớp học, khóa cửa chúng tôi cùng nhau rời đi, bình thường thời gian này, hành lang dài thật dài này không bật đèn, làm tôi rất sợ, vừa hát vừa đi, có đôi khi khoa trương hơn sẽ bỏ chạy.

Tôi còn nhớ rõ hồi mới xem tiểu thuyết huyền hoặc, ngày hôm sau vẽ bảng báo, trên đường về, khăn lau bảng đột nhiên rơi xuống, suýt chút nữa hù tôi tè ra quần.

Lúc đó tôi sử dụng sức lực toàn thân chạy như điên, chạy đến khi thấy có người, mà bọn họ nhìn bộ dạng của tôi giống như đang nhìn kẻ não tàn.

Tại sao giờ khắc này ở nơi đây tôi lại nhớ đến chuyện kia chứ, quả thật tôi não tàn.

Để giảm bớt bầu không khí lúc này, tôi tùy tiện tìm chủ đề thỉnh thoảng nói một chút, em ấy vẫn như cũ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ mở miệng.

Trong lúc tôi nói về những chuyện buồn cười xảy ra trong lớp năm 2 đại học thì em ấy bỗng dừng lại, tôi cũng dừng lại, em ấy nhìn tôi, nói:

"Nắm tay."

Không chờ tôi kịp phản ứng, em ấy giơ tay lên nắm tay tôi bởi vì khoa chân múa tay còn cương cứng trong không trung, nắm bỏ vào trong túi áo của em ấy.

Chúng tôi tiếp tục đi, được vài bước, em ấy hỏi:

"Bạn tnam của người bạn kia nhận điện thoại sau đó thì sao?"

Tôi phục hồi tinh thần, A a vài tiếng:

"Sau đó, đầu bên kia vừa lúc hỏi hắn một câu, câu đó lão sư đã hỏi bọn chị, sau đó, lão sư, người bạn trai kia, lão sư liền..."

Rốt cuộc tôi đang nói gì.

Tôi chỉnh sữa một chút, lần nữa mở miệng:

"Lão sư vừa hỏi bọn chị, đề trên bảng có phải giải như vậy không, người kia đang nghe điện thoại vừa nói với đầu bên kia 'Phải'."

Ha ha ha.

Không buồn cười, tôi cũng biết không buồn cười, nhưng lúc đó thật sự rất buồn cười, cho nên mấy cái loại chuyện cười, chẳng những phải có khiếu hài hước mà còn phải tùy thời điểm, địa điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!