Hôm qua cùng Phùng Giang lên kế hoạch như vậy cho nên ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, sau đó ra ngoài, mua quà tặng, đến trường, cùng nhau ăn tối và về nhà.
Không nghĩ tới, tự nhiên tỉnh có hơi quá, sáng sớm liên tục tìm cảm giác ngủ nên tới 12 giờ trưa.
Tôi chột dạ gởi tin nhắn cho Phùng Giang, bảo mình ngủ muộn có thể sau khi ăn trưa xong mới ra ngoài, mấy phút sau cậu ấy trả lời tôi, nội dung là: 'Ha ha ha, mình cũng mới dậy, còn nghĩ giải thích với cậu thế nào đây."
Sai lầm, mọi người cùng phạm, sẽ bình an vô sự thôi.
Đáng tiếc sau bữa trưa, kế hoạch của chúng tôi lại bị trì hoãn.
Mẹ tôi sau khi nghe nói hôm qua tôi đụng phải Vương Khải Kiệt, nhất định lôi kéo tôi đến miếu vái lạy, còn kêu cả Phùng Giang cũng cùng đi, bà nói dù sao hai đứa tôi đều cùng nhau nhìn thấy tên kia.
Tôi đem chuyện này nói cho Phùng Giang, vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ cự tuyệt, dù sao chúng tôi đều là thanh niên chế độ xã hội chủ nghĩa, hơn nữa những điều không may chỉ xảy ra sau khi tôi và Vương Khải Kiệt chạm mặt, nếu có thuyết pháp về quỷ thần, đó cũng là hai người chúng tôi ai khắc ai, chuyện này với Phùng Giang một chút quan hệ cũng không có.
Nhưng không nghĩ tới, cậu ấy dĩ nhiên đồng ý, còn nói hôm qua khi cậu ấy về nhà, một trứng gà từ trên lầurơi xuống, suýt chút nữa rớt trúng đầu cậu ấy, cậu ấy nói nhất định là bởi vì Vương Khải Kiệt!
Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi nói làm cho tôi dở khóc dở cười.
Quá trình thắp hương vô cùng đơn giản, mẹ tôi về phương diện này tương đối quen thuộc, tôi và Phùng Giang bị mẹ dẫn một vòng quanh miếu, dừng dừng bái bái, Phùng Giang thoạt nhìn thành kính hơn tôi nhiều, điều này không khỏi lật đổ hình tượng của cậu ấy trong lòng tôi.
Trên đường, mẹ vẫn luôn miệng nói nhớ kỹ mấy thứ linh tinh, thoạt nhìn cực kỳ lợi hại.
Sau khi kết thúc, chúng tôi mang theo lòng hiếu kỳ, nhân tiện ra cửa rút xăm.
Hôm nay trong miếu rất ít người, hơn nữa bây giờ là thời gian tụng kinh, trong nội đường không có tăng nhân.
Tôi cầm ống trúc lên, sau đó lắc vài cái, một cây xăm rơi ra, Phùng Giang là người cầm lên, nhíu mày đọc từng chữ đem nội dung trên quẻ xâm nói ra, sau đó Ừm một tiếng thật dài.
Tôi ngạc:
"Cậu xem hiểu?"
Cậu ấy lắc đầu:
"Xem không hiểu."
Tôi:...
Tôi:
"Vậy cậu Ừm cái gì?"
Cậu ấy cười, đem quẻ đặt lên tay tôi:
"Có vẻ là quẻ thượng thượng."
Tôi:
"Ah."
Nói rất hay. Bất quá, đầu năm nay, vẫn có người có thể lắc ra quẻ hạ? Nhưng không có nghe.
Lúc Phùng Giang xin xăm, tôi cầm xăm của mình đi tới trước mặt mẹ tôi, bà đem tiền bỏ vào thùng công đức sau đó đứng lên, nhận lấy xăm của tôi, vẻ mặt nghiêm túc đọc qua một lần.
Đọc xong vẫn như cũ nhìn chằm chằm chữ trên đó, không nói lời nào.
Tôi nhỏ giọng hỏi:
"Sao mẹ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!