Chương 19: (Vô Đề)

"Hôm nay chị bảo vệ em!" 

------------- 

Chuyện Weibo làm cho góc độ chú ý  Hà Trừng thay đổi rất nhiều, hơn nữa em ấy không có Weibo, càng làm cho người ta có loại cảm giác thần bí.

Cảm giác thần bí này càng tăng thêm, biểu hiện bên ngoài mọi thứ đều tốt, không có sinh hoạt tỉ mỉ, không có củi gạo dầu muối, không có nữ thần cũng muốn đi Wc.

Tôi có thể biết được chuyện này ít nhiều đều do nhóm khoa lý và Triệu Giai, thực ra là như thế này, bên cạnh chỉ cần có một người bạn nhiều chuyện lại giao tiếp rộng không khép miệng được thì bạn không bước chân ra khỏi nhà cũng biết được chuyện thiên hạ.

Với tôi Triệu Giai chính là dạng tồn tại như vậy, mỗi lần bên cạnh Hà Trừng có gió thổi cỏ lay, em ấy ắt nói cho tôi biết, làm như tôi mời thám tử tư, nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của Hà Trừng.

Nhưng tôi lại không thể cản em ấy, dù sao trong lòng, tôi cũng rất muốn biết.

Bạn học rất mạnh, giống như ánh mặt trời chuyển động quanh quần chúng, họ chụp ảnh Hà Trừng mỗi việc vài tấm gởi qua Weibo, tôi vào Weibo nhìn sơ qua, lúc này mới có mấy ngày đã có mười mấy tấm.

Nhưng bất chợt tôi không thích xu thế này, trong lúc lưu lại, tôi chỉ nghĩ đến ảnh chụp này dù sao cũng chỉ có vài người biết, không đến nỗi là quá mức rộng rãi, dù tôi tư lợi nhưng rất vui vẻ, dù sao trên tay đang nắm giữ thứ ít người có được.

Nhưng bây giờ lại để nhiều người biết.

Nói chuyện phiếm về loại mất mát này với 'em gái đáng yêu', xông tới đỉnh điểm.

Trong lúc vô tình hắn nhìn thấy ảnh chụp Hà Trừng bên cầu trên màn hình khóa của tôi, hưng phấn nói:

"Mình cũng có!"

Cho nên hắn mở album ra, cũng lướt lướt trượt vài tấm.

Tôi buồn bực nghe hắn nói:

"Cậu cũng nhìn thấy cái Weibo kia nữa à."

Không phải cũng, không phải cũng! Tôi rất sớm thì thấy rồi, so với các người còn sớm hơn!

'Em gái đáng yêu' còn nói vài câu, hắn đem ảnh Hà Trừng hồi cao trung đặt trước mặt bạn tốt sau đó đánh rắm, đề tài này liền kết thúc.

Sau khi trở về ký túc xá tôi rầu rĩ không vui nhưng nói cho cùng cái tâm tình này rốt cuộc là ý gì? Tôi nghĩ, có lẽ bởi vì quan hệ của tôi và Hà Trừng tốt hơn bọn họ, nhưng có khi cũng giống họ thì không vui, không cam lòng.

Tôi lại nghĩ, phân lượng của tôi ở trong lòng em ấy có phải bất đồng không, dù sao tôi có tư cách có quyền hướng Hà Trừng đòi hỏi chút ít, bất kể là ảnh chụp hay là thứ khác mà những người kia căn bản không có cơ hội.

Cái ý nghĩ này làm cho lòng tôi thư thái hơn rất nhiều, tâm tình của tôi vẫn luôn dễ dàng bị chính mình thu phục như vậy, sau khi tự mình thoải mái rồi lại trở về dáng vẻ hi hi ha ha.

Nhưng cùng Hà Trừng đòi tôi không dám. Vạn nhất bị em ấy cự tuyệt, hơn nữa chuyện này so với dự tính ban đầu cũng không đơn thuần, tôi chỉ là muốn chứng minh bản thân, trái phải không phải là chuyện lớn gì, theo đuổi đến cùng có chút khó có thể mở miệng.

Huống hồ tôi còn có thể giữ kiểu này, tôi ở trong lòng Hà Trừng quan trọng hơn, tâm tình cũng vui vẻ hơn.

Tốt thay đẹp thay.

Cho nên có đôi khi ôm bóng hơi đẹp thì không nên chủ động cố ý làm cho người ta đâm thủng.

Cuộc sống ở trường học luôn dễ dàng tiêu khiển, rõ ràng không biết đã làm những gì nhưng một ngày rồi một ngày cứ như vậy không chú ý trôi qua.

Nhìn mấy bức vẽ thiết kế máy móc thiệt nhức đầu, điện thoại chợt điên cuồng nổi lên.

Không phải chuông điện thoại, mà là Wechat, tôi thuận tay mở ra, nhìn vài cuộc trò chuyện phía trước, kéo đến trong nhóm xa lạ, tên là "Đồng hương A Thị".

Kéo tôi vào là một học trưởng học viện kinh tế, một năm trước hữu duyên gặp qua một lần, lúc đó trò chuyện vài ngày, sau này dần dần không có trọng tâm câu chuyện, lúc đó quên ghi lại, bây giờ tôi có chút không nhớ nổi tên hắn là gì.

Học trưởng: đang ở đó?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!