Chương 719: Ngoại truyện – Lý Cẩm Dạ 7

Sáng sớm hôm sau, hai cha con Ôn gia đến bắt mạch cho Lý Cẩm Dạ, hai người im lặng suốt một tuần trà vẫn chưa mở lời.

Lý Cẩm Dạ lại lên tiếng trấn an: "Không sao, ta vẫn ổn mà."

Cao Ngọc Uyên sợ hai người ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, đã tránh ánh mắt của Lý Cẩm Dạ, dùng khẩu hình miệng ra hiệu với hai cha con: "Đi đi."

Ai ngờ hai người lại lắc đầu, Ôn lang trung bắt đầu kể chuyện quân Tây Trấn, Lý Cẩm Dạ nghe say sưa, vô cùng hứng thú.

Kể xong, Ôn Tương lại nói đến chuyện buôn bán ở Quỷ Y Đường, mở thêm mấy hiệu thuốc mới, rồi gặp phải đủ loại bệnh tật kỳ quái…

Nói chuyện một hồi thì đã đến giữa trưa, Lý Cẩm Dạ giữ hai người ở lại dùng cơm.

Vừa ngồi vào bàn, Tô Trường Sam, Quốc công gia, và Tạ Dịch Vi cũng theo mùi mò đến, bàn ăn đầy ắp, người người nói cười rôm rả, huyên náo vô cùng.

Lý Cẩm Dạ nhìn mà lòng phơi phới, bảo Giang Phong cũng ngồi xuống, rồi sai La ma ma mang rượu ra.

Rượu rót đầy, hắn nâng chén, Cao Ngọc Uyên bước tới nắm lấy tay hắn, không cho uống.

Lý Cẩm Dạ gạt tay nàng ra, nâng chén hướng về phía Quốc công gia, rõ ràng chưa uống giọt nào mà ánh mắt đã mang vẻ tiệc tàn người tan: "Mọi người đều đã trở về, ta rất vui. Chén này kính Đại Tân!"

Hắn dốc cả chén rượu xuống đất: "Gia quốc cố hương, mãi mãi không thể quên."

Quốc công gia cạn chén một hơi, vừa uống xong đã xuýt xoa mắng: "Rượu gì mà như dao cạo vậy, cay thật, nồng thật, ngon thật đấy!"

Lý Cẩm Dạ lại cầm bình rượu, rót thêm một chén nữa: "Chén thứ hai này, kính Ôn gia. Nếu không có các ngươi, quân Trấn Tây đã diệt, Trường Sam cũng không còn, đó sẽ là nỗi hối tiếc cả đời của ta."

Ôn lang trung vội đứng dậy, hoảng hốt nói: "Gia, lời này nặng quá rồi."

Ôn Tương cũng lập tức đứng lên: "Gia, nhấp môi là được rồi, coi như là có lòng."

Lý Cẩm Dạ chỉ chạm môi vào chén rượu.

"Chén thứ ba… nên kính ai đây?"

Hắn cười nói: "Trường Sam và Dịch Vi đều là người nhà, không cần phải kính. Giang Phong, chén rượu này gia kính ngươi!"

Giang Phong xúc động, vén áo bước ra, quỳ gối giữa nhà: "Gia, Giang Phong không dám nhận!"

Lý Cẩm Dạ nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng đỡ tay, Giang Phong đành thuận thế đứng dậy.

"Ngươi xứng đáng nhận. Bao năm nay, từ Ngọc Linh Các đến Quỷ Y Đường, đều nhờ ngươi lo liệu đâu ra đấy, công lao to lớn."

Giang Phong nghẹn ngào không nói nên lời, ngửa đầu dốc cạn chén rượu.

Hai chữ "nhờ ngươi" ấy không phải lời khách sáo. Gia đã sớm thu xếp hậu sự chu toàn, không để lại chút rối ren nào, gánh nặng trên vai hắn, nặng tựa ngàn cân.

"Chén cuối cùng…"

Lý Cẩm Dạ xoay người, dịu dàng nhìn người bên cạnh: "Kính A Uyên của ta."

Cao Ngọc Uyên nhìn vào mắt hắn, như suối nước trong đêm trăng, trong veo không vướng bụi trần, bèn mỉm cười hỏi: "Kính ta gì cơ?"

"Năm mười tuổi nàng quen ta, đến giờ đã mười tám năm, chẳng có được bao nhiêu ngày tốt lành, chịu khổ rồi."

Cao Ngọc Uyên cười bảo: "Nói bậy, ngày nào cũng là ngày tốt lành cả."

Lý Cẩm Dạ chớp mắt: "Đã là ngày tốt thì ta sẽ cạn chén này."

Cao Ngọc Uyên nghẹn lời, nhìn gương mặt người kia thê lương hiu quạnh, cuối cùng không đành lòng, dịu giọng dặn: "Vậy uống từ từ thôi, đừng để sặc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!