Chương 717: Ngoại truyện Lý Cẩm Dạ 5

Không ngờ ăn cơm xong, Lý Cẩm Dạ lại cùng Giang Phong chui vào thư phòng, lần này ngay cả Tô Trường Sam cũng bị gọi đi.

Cao Ngọc Uyên bực bội, ra đứng trong sân, Tạ Dịch Vi đi đến đặt tay lên vai nàng.

Cao Ngọc Uyên trước mặt người khác còn có thể giữ dáng vẻ đoan trang, nhưng khi đối diện với Tam thúc, mọi lớp vỏ bọc đều sụp đổ, lòng rối như tơ vò.

Một lúc sau, nàng chỉ nhẹ giọng nói: "Sức khỏe chàng vẫn còn thời gian, cớ gì phải vội vàng như vậy, mọi việc đều đã sắp đặt xong hết. Nếu ta tìm được cách chữa trị thì chẳng phải thành chuyện nực cười lắm sao?"

Tạ Dịch Vi im lặng nhìn nàng, không nói lời nào.

Cao Ngọc Uyên bỗng không chịu đựng nổi nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa: "Chàng thì bình thản như vậy, còn con thì không chịu nổi. Những sắp xếp kia con chẳng cần, con chỉ cần chàng thôi!"

Yết hầu Tạ Dịch Vi khẽ động đậy, nhíu mày, cuối cùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.

Nàng không cần bất kỳ lời an ủi nào, trong lòng nàng rõ hơn ai hết, điều duy nhất có thể làm chính là ở bên cạnh.

Rất lâu sau, đợi khi Cao Ngọc Uyên đã bình tâm lại, Tạ Dịch Vi mới cười nói: "Nghe đồn, mỗi lần Giang Phong đến Nam Cương, chưa tới vài canh giờ, Ôn Tương cô nương kia nhất định sẽ chạy đến. Sao hôm nay đến giờ vẫn chưa thấy người đâu vậy?"

Cao Ngọc Uyên vừa định lên tiếng thì Thanh Sơn bước vào: "Tiểu thư, Ôn cô nương đến rồi, cả hai phu thê Ôn lang trung cũng đến."

Nhiều năm trước, trận dịch lớn trong quân Tây Trấn đã để lại ám ảnh trong lòng vợ chồng Ôn lang trung. Họ vẫn canh cánh trong lòng, nên ở Nam Cương hai năm rồi vẫn không yên tâm, nhất định phải đi về phía Tây một chuyến nữa, mà chuyến đi ấy lại kéo dài thêm hai năm.

Lần này họ quay về…

Cao Ngọc Uyên thầm hiểu rõ, e rằng cũng là vì bệnh của Lý Cẩm Dạ nên mới trở về: "Người đâu, chuẩn bị nước nóng và cơm canh cho gia đình Ôn lang trung!"

Quả nhiên, sau khi nhà họ Ôn rửa mặt thay y phục, ăn uống no nê, bèn đến bái kiến.

Thấy thần sắc vợ chồng Ôn lang trung mỏi mệt, Cao Ngọc Uyên bèn khuyên họ nghỉ ngơi, chỉ giữ lại một mình Ôn Tương: "Ngươi cứ tiếp tục ăn mặc thế này, ta thật sự sẽ tưởng ngươi là một công tử mất."

Ôn Tương hiện tại phải quản lý Quỷ Y Đường, để thuận tiện nên nàng mặc đồ nam, tóc cũng chỉ buộc đơn giản. Nếu không vì lỗ tai còn lộ rõ lỗ khuyên, thì khí chất anh tuấn kia không khác gì một vị công tử.

"Đồ nam dễ hoạt động hơn, ta không phải đang vội đến gặp ngươi đây sao!" Ôn Tương nói, nhưng ánh mắt thì không ngừng lén nhìn về phía sau lưng Cao Ngọc Uyên.

Cao Ngọc Uyên nhìn người có tâm tư không giấu nổi kia, mỉm cười: "Ở trong thư phòng của gia, lát nữa ta sẽ bảo hắn đưa ngươi về."

Nhiều năm thầm mến, đến cả tiểu Kính cũng nhìn ra. Ôn Tương cũng chẳng buồn che giấu: "Nếu hắn không đưa, ngươi cứ lấy uy của chủ mẫu ra ép là được!"

Cao Ngọc Uyên bật cười: "Được!"

Lời vừa dứt, cửa thư phòng "két" một tiếng mở ra, Giang Phong bước ra ngoài, ánh mắt rơi lên gương mặt Ôn Tương, trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng.

Tô Trường Sam đi ngay sau lưng hắn, thấy Ôn Tương thì thân thiết vô cùng, lảo đảo bước tới ôm lấy nàng một cái thật chặt: "Muội à, ta nhớ muội muốn chết!"

Ôn Tương lập tức đẩy hắn ra, đặt tay lên cổ tay hắn bắt mạch, chăm chú chẩn đoán một lúc rồi vui vẻ nói: "Thế tử gia, chỉ nói nhớ thôi thì giả lắm, phải có hành động thiết thực."

Giang Phong nghe xong, khoé môi không khỏi co giật nhẹ.

Tô Trường Sam ẩn ý nhìn sang Giang Phong: "Muội à, thiết thực thì ta đã chuẩn bị xong cả rồi. Nhưng hôm nay ta không tranh giành vị trí chủ nhân đâu, mai ta sẽ đưa đến cho muội. Đi đây. Này, Giang Phong, lát nữa nhớ đưa muội ta về nhà đấy, một bước cũng không được thiếu!"

Cao Ngọc Uyên: "…" Tên này đúng là bà mối chuyên nghiệp.

Ôn Tương: "…" Thế tử này sao cái gì cũng biết thế?

Giang Phong: "…" Ôn Tương không phải muội muội ngươi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!