Chương 716: Ngoại truyện Lý Cẩm Dạ 4

Không biết có phải vì Tô Trường Sam đến khiến lòng Lý Cẩm Dạ thả lỏng hay không, mà đêm đó hắn lại phát sốt.

Cao Ngọc Uyên bị mồ hôi lạnh khắp người hắn làm cho tỉnh giấc. Nàng sờ trán hắn, nóng đến giật mình, vội khoác thêm áo, bắt mạch rồi sắc thuốc.

Lý Cẩm Dạ sốt đến mê man, mãi tận rạng sáng hôm sau, cơn sốt mới lui đi phần nào.

Cao Ngọc Uyên dỗ hắn ngủ rồi lập tức dẫn Vệ Ôn đi tìm Sách Luân. Nàng nghĩ: Dù thế nào, hôm nay cũng phải gặp được hắn một lần.

Đúng là trùng hợp, hôm đó Sách Luân có mặt. Vừa mời nàng ngồi, hắn vừa chăm chú quan sát sắc mặt nàng, chưa đợi nàng mở lời đã nói trước:

"Ta biết vì sao ngươi đến. Không giấu gì ngươi, mấy năm nay ta buông hết mọi chuyện, chỉ chuyên tâm nghiên cứu "Khiên Cơ"."

Cao Ngọc Uyên nghe xong, lòng như sóng trào, vội hỏi: "Có tiến triển gì không?"

"Nếu có thì ta còn ngồi đây vò đầu bứt tai nữa sao?" Sách Luân thở dài. "Khắp mọi ngóc ngách Nam Cương này ta đều đã đi hết, y thư cũng lật nát cả rồi."

Lòng Cao Ngọc Uyên trĩu xuống: "Thật sự không còn cách nào sao?"

Sách Luân không đáp mà hỏi ngược lại: "Bên ngươi thì sao?"

Cao Ngọc Uyên lắc đầu: "Thuốc nên thử cũng đã thử hết rồi."

Sách Luân híp mắt, cầm tẩu thuốc bên cạnh lên rít một hơi sâu, rồi chậm rãi nhả khói: "Người Đại Tân các ngươi có câu, mỗi người một số mệnh. Cao Ngọc Uyên, nhận mệnh đi."

"Ta không nhận!" Cao Ngọc Uyên lập tức bật dậy. "Có chết cũng không nhận!"

Nói xong, quay đầu bỏ đi. Sách Luân lấy tẩu gõ mấy cái lên ghế trúc, lẩm bẩm: "Càng ngày càng nóng tính rồi!"

Lý Cẩm Dạ bệnh một trận khiến niềm vui đón Tô Trường Sam bọn họ trở về cũng giảm đi quá nửa. Ngay cả Kính công tử cũng ủ rũ, suốt ngày cúi gằm đầu, canh giữ bên giường Lý Cẩm Dạ, đuổi cũng không chịu đi.

Tô Trường Sam thở dài với Tạ Dịch Vi: "Nhóc con nhà chúng ta mà có được tấm lòng hiếu thảo như Kính công tử, thì đúng là tổ tiên họ Tô hiển linh rồi."

Tô Niệm Vi năm nay sáu tuổi, bằng tuổi Kính công tử, nghịch như quỷ, cả ngày chỉ muốn leo mái dỡ ngói, múa thương múa gậy.

Nam Cương nhiều sông nước, thằng nhóc vừa đến đã như ngựa hoang đứt cương, suốt ngày nhảy xuống sông ngâm nước. Quốc công gia giận đến mức ngày nào cũng chặn cửa viện mắng Tô Trường Sam:

"Con trai kiểu gì mà chẳng tìm được, lại đi tìm nhãi con người Oa làm ta tức chết! Khốn kiếp, đúng là nghiệt chủng!"

Nghe Tô Trường Sam oán than, Lý Cẩm Dạ cười nói: "Nghịch thế thì đưa đến chỗ Loạn Sơn rèn giũa, đông luyện ba cửu, hè luyện ba phục, có cứng đầu đến mấy cũng mài ra được. Vừa hay tính cách con nhà ta quá trầm, hai đứa bù trừ nhau."

Tô Trường Sam đập đùi: "Phải rồi!"

Vậy là thằng nhóc người Oa bái Loạn Sơn làm thầy, trở thành sư đệ nhỏ của Kính công tử, Đại Mao và Đại Nữu.

Lúc này, Cao Ngọc Uyên bước vào, đuổi mọi người: "Đến giờ nghỉ trưa rồi. Đổ chút mồ hôi, bệnh sẽ nhanh khỏi hơn."

Tô Trường Sam cười hề hề: "Cháu gái à, cháu ôm hắn ngủ một giấc, đổ mồ hôi càng nhiều hơn đó!"

Cao Ngọc Uyên thấy hắn không đứng đắn, không thèm đáp, chỉ mỉm cười với Tạ Dịch Vi: "Tam thúc, mấy ngày nay con thức đêm chăm sóc Mộ Chi mệt quá rồi, hôm nay đến lượt thúc đó!"

Tạ Dịch Vi lập tức đáp: "Được thôi!"

"Được cái đầu ngươi!" Tô Trường Sam bật dậy, kéo Tạ Dịch Vi đi luôn, vừa đi vừa lầm bầm: "Không nghe ra nó cố tình khích ngươi à? Ngươi còn "được thôi" với chả "được thôi"!"

Tạ Dịch Vi: "Không phải nó cố tình khích ngươi sao?"

"Hứ, khích cũng vô ích, gia đây không mắc bẫy đâu!"

Tiếng nói dần xa, Lý Cẩm Dạ cười nghiêng ngả trên giường. Đôi mắt Cao Ngọc Uyên ánh nước nhìn hắn chăm chú, thầm nghĩ: Chàng cười lên, thật sự rất đẹp!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!