Vào một buổi chiều nọ, có một cô gái chạy hớt hải đến bệnh viện. Vừa đứng trước cửa phòng sinh vừa thở gấp. Y tá ở đó thấy vậy liền chạy đến mà hỏi han nhưng cô gái ấy do chưa kịp lấy lại nhịp thở nên một lát mới có thể trả lời
"Đau bụng... đau bụng lắm rồi... sinh con tới nơi rồi" cô gái này liền vừa trả lời vừa thở nhanh
"Chị gì ơi bình tĩnh một chút, ai đau bụng sắp sinh vậy. Tôi thấy chị đâu có dấu hiệu đang mang thai" y tá liền nhẹ giọng mà hỏi cô
"Là vợ tôi... đang đau bụng lắm nè không thấy sao. Ủa vợ đâu rồi" cô vừa nói vừa nhìn lại phía sau thì chẳng thấy ai
2
"A...a... chị xã... ơi.. hức.. aaaa" vài người bác sĩ đang đẩy băng ca phía sau, nàng thì đang nằm trên đó mà la lớn
"Mở cửa mau lên đi cho vợ tôi vào sanh kìa. Vợ vợ chị đây" cô liền nắm tay nàng rồi cùng vào phòng
Sự việc vừa rồi là do lúc trưa nàng nói đau bụng nên cô liền đưa nàng vào bệnh viện. Đến lúc chiều thì lại càng đau dữ dội hơn, cô thấy vậy liền gọi bác sĩ và đi làm thủ tục cho nàng. Nhờ hai người mẹ trông nàng giúp, chỉ là chưa kịp lấy giấy xác nhận thì thấy vợ mình được đẩy đi đến phòng sinh. Cô thấy vậy liền hốt hoảng chạy phía trước để dọn đường cho xe đẩy nàng đi.
Chỉ là chạy nhanh quá nên đã đến phòng sinh trước nàng luôn rồi
Mẹ cô cùng mẹ nàng ở ngoài đi đi lại lại cầu nguyện cho nàng. Bên trong đã đuổi cô ra ngoài nhưng lại không được nên đành để cô ở lại tiếp thêm tinh thần cho nàng. Trong khoảnh khắc nhìn nàng đau quằn quại làm cô nhớ đến một câu nói liền sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra như ướt cả mặt
" Sinh con đồng nghĩa với việc chấp nhận bước đến Quỷ Môn Quan, là đánh đổi cả mạng sống " . Người sợ bây giờ là cô, nhìn nàng bấu chặt tay mình cô lại thêm muôn phần lo sợ
Đến khi nghe một tiếng la thất thanh, tay nàng đang nắm lấy cô buông xuôi. Khiến cho nước mắt cô kìm nén nãy giờ tuôn ra. Bác sĩ ẩm em bé ra ngoài, còn cô ở đó khóc đến mức đáng thương. Thật may là nàng sinh dễ nên chỉ cần khoảng 5 phút là xong rồi. Dùng sức nhiều quá cho một lần khiến nàng cũng kiệt sức rồi, chỉ là bên tai cứ nghe chị xã khóc nấc lên từng hồi
"Huhu... vợ ơi.... oaaa... đau lắm đúng không vợ... hức hức... không cho vợ đau nữa đâu... hức"
Nàng không nói được gì cả, cơn đau vẫn còn thốn buốt. Chỉ có thể đặt tay lên mặt cô như dỗ dành thôi. Bác sĩ thấy nàng có vẻ khá thuận lợi trong việc sinh con, nên liền mời cô ra ngoài để nàng có thể nằm đây tịnh dưỡng thêm
Trong thời gian cô khóc lóc với nàng. Thì con của cô đã được đi tắm rửa, khi về phòng bé đã bú một bình sữa nhỏ rồi ngủ một giấc luôn rồi. Bởi vậy mẹ không khóc, bé không khóc, chỉ có cô là khóc lớn nhất chứ ai vào đây nữa
Về đến phòng bệnh thấy em bé nằm ngủ khiến cô lâng lâng trong người. Chu choa đáng yêu quá đi, bé xíu thế kia lại còn rất ngoan ngoãn nữa chứ. Lại muốn khóc nữa rồi, khóc là tại vì con cô đáng yêu quá đi. Thật ra thì cũng không biết khóc vì cái gì mới đúng nữa. Chắc là tột cùng của sự hạnh phúc rồi
Cô liền nhờ bà nội và bà ngoại chăm cháu giúp. Còn mình phải đi chăm vợ nữa, đến khuya thì nàng mới được đẩy lại vào phòng với con. Nhìn một loạt dây đang cắm vào người của vợ mình khiến cô đau lòng. Nhanh tay lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, rồi hôn lên trán vợ mình thật khẽ
"Con của chúng ta" nàng khe khẽ nhìn qua giường bên kia, giọng vẫn còn chút yếu ớt
"Đúng vậy, rất đáng yêu đó vợ. Nghỉ ngơi nha vợ, ngày mai chị sẽ bế con qua cho vợ xem"
Nàng nhẹ gật đầu rồi cũng nhắm mắt ngủ. Cô ngồi ở đó nhìn nàng rồi lại nhìn qua bé con, cảm giác trong người cô vô cùng khó tả. Không thể nói được bằng lời, chỉ có thể mỉm cười một cách thỏa mãn. Nhìn vợ con yên ổn xong liền đắp mền cẩn thận cho hai người mẹ nữa. Họ cũng vất vả với cô hôm nay rồi. Cũng may phòng này rộng nên họ cũng có thể ngủ một giấc ngon
Những ngày sau đó, cô túc trực bên cạnh nàng, còn con thì nhờ hai người bà giúp đỡ. Dìu dắt nàng từng bước một để đi lại, mỗi lần như vậy cô chỉ thấy xót xa cho vợ thôi, đau đớn đến xé rách người ra vì muốn sinh con cho cô. Từ thâm tâm cô tự hứa rằng sẽ yêu thương nàng đến suốt cuộc đời này
Đến khi về nhà, cô cũng tự chăm con rồi chăm sóc cho nàng. Nội ngoại hai bên cũng đề nghị sẽ phụ nhưng cô nói cứ để cô lo được. Thực sự là vậy, không những lo được mà còn làm rất tốt nữa chứ. Việc nhà, chăm con cô đều làm hoàn thành rất tốt
Cũng 4 tháng rồi, đến tận bây giờ cô mới cho nàng đi rửa chén hoặc làm một số việc vặt giúp cô. Cả một thời gian qua chẳng cho nàng làm gì cả. Công việc cô giao cho Bona và Tae Ri làm giúp chỉ là chia phần trăm đàng hoàng cả rồi nên đôi bên cũng không có lời qua tiếng lại
Cô ở nhà mà nàng chỉ biết thương thôi, đang giặt đồ cho con thấy đến giờ là lật đật đi pha sữa cho nàng uống. Một tiếng thở than cũng không nói, lúc nào cũng vui vẻ hớn hở với nàng. Vậy đó mà có một hôm nàng biết được cô phải truyền nước biển để lấy sức vì cơ thể không được khỏe. Nàng khi biết tin liền đau lòng không thôi, chỉ nghĩ đến như vậy là nước mắt nàng rơi thành hàng rồi
Từ lúc đó nàng quyết định phải phụ giúp cô, dù gì nàng cũng bình phục rồi. Nàng biết cô cố gắng như vậy là vì cái gì. Bảo bối nhỏ rất là đáng yêu, lại còn bú sữa mẹ rất tốt nữa. Nên là tròn tròn thấy cưng lắm, hỏi sao mà mẹ Jisoo không cố gắng chứ
"Chụt, ngủ trưa đi. Đồ cứ để vợ giặt cho" nàng đang cho con bú thì cũng phải quay qua hôn cô một cái
"Chị nằm nghỉ một lát rồi chị giặt. Đồ của con phải giặt tay nên là chị giặt cho"
1
"Thôi nào, giỏi ngủ đi vợ thương"
"Con bú xong chưa vợ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!