Chương 30: Chap 31. Hãy Siết Tay Chị, Nơi Em Bình Yên

Mấy ngày nay, ở nhà một mình. Nàng thật sự rất nhớ cô nhưng do còn giận nên nàng không liên lạc cho cô luôn. Đôi lúc suy nghĩ về mọi chuyện, nàng thấy mình không sai chỗ nào cả. Nàng thật sự chỉ xem Kristen là bạn bè thôi, còn về việc giận cô là vì cô chưa tiếp xúc mà đã đánh giá người khác rồi. Không về nhà, cũng không biết cô gần đây ra sao rồi nữa

Bữa bị sốt cũng may là có Ella canh chừng cho cô. Còn mua thuốc giúp cô nên là cũng mau chóng khỏe. Ai ngờ vừa hết thì Ella lại bị cô lây bệnh rồi, cũng không hẳn là cô lây, vì bữa đó Ella cũng bị sốt nhẹ nhưng cũng một phần chăm sóc cho cô nên mới bị nặng thêm. Tốt nhất là nên thăm hỏi người ta một tiếng thì tốt hơn

Cô đứng phía ngoài cửa liên tục bấm chuông. Đây là căn hộ mà Ella đang sống, trước đây khi xin việc cô ấy cũng khai địa chỉ nhà nên hôm nay cô mới biết mà đến thăm đây

Sao đứng bấm chuông hoài không thấy ai mở cửa hết vậy. Thử mở cửa thì mới phát hiện cửa không khóa, cô đi luôn vào trong. Không thấy ai hết vậy ta, cô ấy đi ra ngoài rồi hay sao nhưng mà bệnh thì đi đâu được chứ. Tính đứng lên đi về thì thấy phía cửa phòng cũng đang he hé ra. Không biết vì sao cô lại đi về phía đó nữa, bước tới mới thấy Ella mặt tái mét, trên người mồ hôi ướt đẫm.

Ánh mắt lờ đờ như sắp ngất đến nơi

Cô cũng hốt hoảng mà gọi tên Ella nhưng hình như cô ấy không thể trả lời nổi nữa. Cô liền bế cả người cô ấy ra ngoài rồi gọi cấp cứu đến. Đến bệnh viện thì liền làm thủ tục nhập viện cho cô ấy. Xong xuôi giấy tờ cô liền thở phào nhẹ nhõm

Đằng nào cũng đưa đến bệnh viện rồi chắc thế nào cũng có bác sĩ chăm sóc. Để Ella ở đó vậy, cô không rảnh mà lo tiếp đâu. Chưa rời khỏi đó mà cô thấy áy náy rồi, đằng nào người ta cũng chăm sóc cho cô như vậy rồi còn gì. Bây giờ mà bỏ về thì cô thấy mình đúng là kẻ tồi, suy nghĩ vậy cô liền quay trở lại. Phòng bệnh đã được dọn dẹp xong, Ella bây giờ đang nằm truyền nước.

Chỉ là do suy nhược cơ thể nên mới như vậy thôi

Cô được bác sĩ đưa toa thuốc liền đi mua. Khi quay trở lại còn mua thêm một số đồ cần thiết. Trong phòng này còn có hai người  bệnh khác nữa, cô thấy không được thoải mái cho lắm nên liền ra ngoài một chút

Không biết nàng ra sao rồi, có còn giận cô không nữa. Bây giờ nghĩ tới cô thấy rất nặng lòng, cô nhớ nàng nhiều lắm chỉ là dù có gọi hay nhắn tin nàng vẫn không trả lời. Mỗi ngày chỉ có thể nhìn thoáng qua khi nàng đến trường thôi. Rõ ràng vẫn chưa chia tay nhưng sao lại xa cách như vậy. Cô không phải vô cớ mà không muốn nàng tiếp xúc với Kristen nhưng do người bạn đó của nàng cô nhìn một lần liền biết trong đầu người đó nghĩ gì rồi

Chỉ tiếc là bây giờ nàng trọng người bạn đó hơn. Cô biết phải làm gì đây, cô có thể đến mạnh mẽ dành lấy nàng. Đúng, nếu là trước đây cô sẽ làm như vậy, tính khí ngang ngược đó của cô bao năm qua vẫn vậy. Chỉ là từ lúc quen nàng, cô lại quan tâm đến tâm tư của nàng nhiều hơn là chính mình. Cô tự đánh mất chính mình của trước đây để có thể đối xử dịu dàng nhất có thể với nàng

Bởi vậy, chỉ tổn thương một chút đến nàng cô vẫn không nỡ. Dù bây giờ nàng có đứng trước mặt cô và nói rằng nàng thích Kristen đi chăng nữa, thì cô sẽ chấp nhận. Chỉ cần đó là lựa chọn của nàng, đó là điều nàng thích cô sẽ chấp nhận hết. Cô chỉ mong muốn nàng đừng rời xa cô thôi

Tự nhiên đang buồn mà còn phải vướng cục nợ nữa chứ. Cô cũng phải đi thăm bệnh ba ngày liền, Ella được xuất viện sau ba ngày nằm viện. Cô cảm thấy mình là một người chủ có tâm quá đi

"Sếp Kim, cảm ơn đã chăm sóc cho em nha" Ella về đến nhà liền gọi điện cho cô

"Mau nghỉ ngơi đi, rồi đi làm lẹ lên. Ở đó mà cảm ơn nữa, về đến nhà rồi thì ngủ đi. Tôi tắt máy đây"

Ella liền phì cười sau cuộc gọi đó. Nhìn cô cục súc vậy thôi chứ cũng quan tâm đến nhân viên nhỉ. Cũng may là có sếp Kim chứ không thì ở trong bệnh viện một mình sẽ rất buồn chán. Thôi để nghe lời sếp ngủ một giấc đã

Đến tối, nàng đang ở nhà một mình ăn cơm. Cảm giác thật sự trống trải quá, nàng lại nhớ cô nữa rồi, nàng nghĩ xong liền rưng rưng nước mắt. Bên ngoài đột nhiên có tiếng xe cô chạy về, nàng liền lau nhanh nước mắt đọng trên mắt. Giả vờ ngồi ăn cơm như chưa có chuyện gì

Cô về là để lấy đồ, không biết nàng có ở nhà không nữa. Cô thấy hồi hộp kèm một chút lo lắng, vì sợ nàng nhìn thấy cô rồi lại không vui. Cô đi vào trong thì thấy ngồi ăn cơm ở đó, cô biết nàng cảm nhận được cô về nhưng có lẽ nàng không muốn quan tâm. Một cảm giác hụt hẫng, cô lắc đầu rồi đi lên phòng lấy đồ

Lấy xong cô vẫn đứng ở mép cầu thang, lấp ló ở đó nhìn nàng. Người con gái cô yêu thương, mới ngày nào còn vui vẻ vậy mà bây giờ chỉ có thể lén lút nhìn nàng thế này thôi. Cô đứng đó, ngắm nhìn nàng khá lâu rồi cũng bước đi ra ngoài

Nàng cũng cảm thấy rất buồn khi cô không hỏi nàng một tiếng nào cả. Nhìn cô bước đi nàng chỉ muốn ôm lấy thôi. Cuối cùng vẫn có thể nói chuyện với cô

"Chị Kim đã ăn gì chưa. Hay là ngồi ăn chung với em đi"

Cô không nghe lầm chứ, nàng đang nói chuyện với cô. Đã bao lâu rồi cô không được nghe tiếng gọi đó. Quay lại liền thấy nàng đang nhìn mình, vậy thì làm sao cô có thể từ chối đây. Nhanh chóng liền lấy chén đũa ngồi cùng nàng, cô không dám nói tiếng nào vì sợ sẽ khiến nàng khó chịu rồi làm tan đi khoảnh khắc này

Chỉ đợi đến khi ăn xong cô mới lên tiếng dành phần dọn dẹp với nàng. Nghe vậy nàng cũng ra sofa ngồi đó, chắc là chờ cô ra luôn. Xong xuôi cô thấy nàng ngồi ở đó nên cũng chần chừ, cuối cùng vẫn ngồi xuống phía đối diện nàng

"Chị xin lỗi, chị chỉ về để lấy ít đồ thôi. Lát nữa chị sẽ đi ngay" cô hơi cúi đầu xuống để xin lỗi nàng

"Mấy ngày nay chị ngủ ở đâu" nàng nhìn thấy cô như vậy liền có chút xót xa

"Chị ngủ ở quán bar" cô nghe nàng chịu nói chuyện với mình liền mừng thầm

"Ở đó không có giường nệm đàng hoàng đâu. Đừng ngủ ở đó nữa... hãy về nhà đi"

"Chị cũng muốn nhưng chị biết em không muốn thấy mặt chị nên là mới ở ngoài như vậy"

"Cứ về nhà ngủ đi như vậy em thấy yên tâm hơn" nàng đi đến chỗ cô đặt tay mình lên tay cô

Thấy nàng quan tâm mình như vậy, cô mừng rỡ. Cảm giác đau buồn mấy ngày qua liền biến mất, cô nắm tay nàng. Nhìn nàng một hồi lâu, run run đưa mặt lại gần muốn hôn nàng một chút. Cô nhớ nàng nhiều lắm rồi, chỉ là chưa đến đâu thì điện thoại nàng reo lên, cô nhìn thấy tên Kristen liền thở dài rồi ngồi lại bình thường. Cô cũng nên tự biết hiện tại vị trí của mình ở đâu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!