Tối đến.
Hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở đúng giờ:
[Tề Hiểu Hiểu thay rèm trúc thành công, độ hảo cảm +10, xếp hạng thứ tư]
……
[Phùng Nhạc Nhan đưa thư thành công, độ hảo cảm +20, xếp hạng thứ ba]
[Phùng Nhạc Nhan đưa thư thành công, độ hảo cảm +30, xếp hạng thứ hai]
……
[Phùng Nhạc Nhan đưa thư thành công, độ hảo cảm +90, xếp hạng thứ nhất]
Tôi nằm trên giường lớn của phòng ngủ chung, lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trăng tròn quá.
Không biết bố mẹ đang làm gì, có phải đang tìm tôi đến phát cuống lên không…
Nhạc Nhan, sắp có cơ hội được về nhà rồi…
Thật hạnh phúc.
Nhưng tiếng nhắc nhở của hệ thống lại không vang lên nữa.
Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ,
Cánh cửa "két" một tiếng, bị đẩy ra.
Phùng Nhạc Nhan bước vào, vừa có chút vui mừng, lại vừa hơi thất vọng, gãi đầu nói khẽ:
"Tớ đã thử rất nhiều lần rồi, nhưng 90 điểm dường như là điểm giới hạn, có đưa bao nhiêu lần thư cũng không tăng thêm nữa."
"Vậy sao?"
Tôi lập tức tỉnh hẳn.
Mười điểm cuối cùng quan trọng đó, rốt cuộc là gì?
Tất cả những thông tin như các đường ngang dọc, đan xen chồng chéo trong đầu tôi, cuối cùng, hợp lại thành một dòng chính rực sáng như ngân hà...
Chẳng lẽ là…
Chẳng lẽ là…
Điều hoàng đế mong ước nhất?
Một suy đoán âm thầm dần hiện lên trong lòng tôi.
14.
Một tháng trôi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!