Chương 6: (Vô Đề)

Tôi lặng lẽ nhìn những gương mặt ấy.

Trở mặt thật nhanh.

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những người từng trắng trợn hoặc ngấm ngầm ức h.i.ế. p và bài xích tôi.

Ví dụ như… cố ý mượn bài tập của tôi rồi làm hỏng, để tôi phải thức cả đêm chép lại.

Ví dụ như, tặng tôi một món quà sinh nhật, đợi đến khi tôi vui vẻ đáp lễ lại, thì trước mặt mọi người đập nát món quà của tôi, rồi cười nhạo nói rằng chỉ là đùa cợt cho vui...

Ví dụ như, lén chụp ảnh cha mẹ đưa tôi đến trường, rồi dùng những tấm ảnh đó làm thành biểu cảm chế giễu trên mạng…

Nỗi đau mà họ mang đến cho tôi.

Không thể tha thứ.

Tôi từ từ mở miệng, dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

"Được thôi."

"Từ bỏ thân phận cao, dùng điểm đổi lấy gợi ý."

"Bình đẳng, cùng có lợi."

"Nếu không, tại sao tôi phải mạo hiểm tính mạng để giúp các người?"

10.

Hứa Chi Ngư vốn đã không vui vì bị tôi cướp mất sự chú ý.

Nghe vậy, cô ta liền kéo mấy bạn học khác ra, cười lạnh nói:

"Giang Lê, đừng tưởng cậu đoán trúng vài lần thì có thể lên mặt chỉ huy mọi người."

"Nói về thân phận, tôi là cán bộ lớp, ủy viên học tập, cũng là tần phi phẩm cấp tam phẩm. Chỉ một câu nói cũng có thể ban c.h.ế. t cho cậu, cậu tưởng mình là cái thá gì mà lên mặt?"

"Các cậu, đừng nghe lời cô ta, đi theo tôi, tôi sẽ dẫn mọi người sống sót."

"Đừng quên, tôi vẫn còn 650 điểm chưa dùng đến!"

Cô ta nói chắc như đinh đóng cột.

Một vài bạn học đã bắt đầu d.a. o động.

Chân bước chần chừ, lần lượt dạt sang phía cô ta.

Bên cạnh tôi, chỉ còn lại hai người — Phùng Nhạc Nhan và Tề Hiểu Hiểu.

Phùng Nhạc Nhan tính tình hiền lành.

Tề Hiểu Hiểu thì nhút nhát, rụt rè.

Cả hai đều không thân cũng chẳng ghét tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Không cần phải đau khổ phản bội lòng mình, không cần phải vì cái gọi là đạo đức cao thượng mà đi cứu những kẻ từng khiến mình ghê tởm — thật tốt biết bao.

Hơn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!