Chương 17: (Vô Đề)

11.

Khôn Ninh cung.

Giờ nhìn qua thì có vẻ đã an toàn.

Buổi chiều, gần như toàn bộ bạn học đều bị lũ quỷ bất ngờ xuất hiện tàn sát.

Tiết Hoài Nhận đã tốn rất nhiều sức lực, vừa chiến đấu, vừa ném những bảo vật không thuộc Khôn Ninh cung trở về cung cũ của chúng.

Lâm Phiên Nguyệt và hai người bạn thân, nhờ liên tục bán đứng bạn bè, mới may mắn sống sót đến giờ.

Thật ra, nơi này vẫn chưa hề an toàn.

Con quỷ Hoàng hậu, vẫn chưa xuất hiện.

Đã là 11 giờ đêm.

Còn một tiếng nữa mới hoàn thành nhiệm vụ.

Dựa vào phong cách khó ưa của hệ thống, chắc chắn sắp có thêm thứ gì đó kinh hoàng xuất hiện.

Quả nhiên, âm thanh nhắc nhở thứ hai của hệ thống đột ngột vang lên:

[Thần phán: Phải có ánh sáng]

Ngay khoảnh khắc đó, cánh cổng Khôn Ninh cung bị đóng chặt.

Một luồng sức mạnh vô hình ngăn cản bất cứ ai đến gần cửa.

Tất cả đèn pin lập tức tắt ngóm.

Xung quanh chìm vào tĩnh lặng c.h.ế. t chóc.

Chỉ còn ánh sáng đỏ lờ mờ phát ra từ đống lửa trại, nến và đèn cung.

Tôi lạnh sống lưng.

Lời nhắc này vừa đơn giản vừa rõ ràng… nhưng hệ thống, liệu có tử tế đến vậy không?

12.

Hiện tại, trừ Tiết Hoài Nhận ra, tổng cộng còn sống 7 người, vừa khớp với 7 nguồn sáng tự nhiên.

Tôi, Ôn Như Ngọc và hai người bạn cùng phòng, mỗi người cầm một cây đuốc.

Lâm Phiên Nguyệt thì cầm một cây nến long phụng, đó là bảo vật cô ta bẻ xuống từ tẩm điện Khôn Ninh cung.

Hai người bạn thân của cô ta, mỗi người xách một chiếc đèn lồng vải đỏ.

Tiết Hoài Nhận thì có sẵn một chiếc đèn lồng đỏ nhỏ, rỉ máu, hình như là vật dị năng đổi từ hệ thống — không bao giờ tắt, có thể thiêu đốt quỷ vật.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Xung quanh, quá đỗi yên tĩnh.

Gió ngừng thổi.

Tiếng côn trùng cũng biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!