Từ đầu Tịch Triệu đã phát hiện Lộ Kiêu bám theo. Ánh mắt kia nóng rực như đang nhắm lấy con mồi, muốn lờ đi cũng khó.
Ban đầu định xem Lộ Kiêu muốn làm gì, kết quả hôm nay chỉ tiêu vận động của anh gần hoàn thành, tên này thật sự chỉ bám theo, thỉnh thoảng khi anh liếc nhìn qua khóe mắt, chỉ thấy vẻ mặt mẫu thuẫn và do dự của đối phương.
Thật lòng mà nói, nếu sớm biết Lộ Kiêu ở phòng bên, Tịch Triệu chắc chắn tìm cách đổi phòng, anh đâu có sở thích tự tìm rắc rối. Nhưng sự đã rồi, ngược lại chẳng sao cả, từ khi gặp lại ở cửa phòng kí túc xá, tên phản diện này có vẻ cũng không "điên cuồng kh*ng b*" như nguyên tác miêu tả.
Thế nhưng, nhớ đến dấu cắn còn lưu trên cổ, ánh mắt Tịch Triệu hơi nguy hiểm.
Giỏi lắm, ba ngày rồi vẫn còn dấu, khiến anh giữa trời nóng phải kéo chặt cổ áo đồng phục, theo một nghĩa nào đó còn gián tiếp xác nhận tin đồn "tinh thần không bình thường".
Tịch Triệu đúng là phải "cảm ơn" hắn thật.
Bị khống chế, Lộ Kiêu dĩ nhiên không ngoan ngoãn chịu trói, cơ thể giãy giụa kịch liệt, Tịch Triệu rõ ràng cảm nhận được sức bùng nổ ẩn trong cơ bắp rắn chắc dưới tay, nhất thời vận dụng kỹ thuật gia tăng lực tay của mình.
Thần kinh toàn thân căng cứng, Lộ Kiêu nghiến răng, biểu cảm càng hung dữ: "Tịch Triệu... mày dám quang minh chính đại đấu với tao không!"
Còn đấu nữa à.
Mắt Tịch Triệu dấy lên ý cười: "Được chứ, cậu thoát ra được thì tôi đấu với cậu."
Lời vừa dứt, Lộ Kiêu cảm thấy cánh tay đang bị khống chế bị ép ra sau lưng, buộc hắn càng dán chặt vào lưới sắt trước mặt, cả eo sụp xuống, tư thế đầy nhục nhã.
"Bạn học Lộ à, thu tin tức tố vào, nồng độ cao quá sẽ bị phát hiện đấy~"
Giọng trầm vang lên, ngữ điệu hời hợt đối lập rõ rệt với lực độ không cho phản kháng kia.
Cảm giác tồi tệ hết sức, Lộ Kiêu mắt đỏ hoe, còn phải nghe lệnh Tịch Triệu thu tin tức tố vào, mùi tequila nhạt dần, nhưng hương bạc hà đắng chát quanh quẩn vẫn ổn định tỏa ra, nào có vẻ cuồng bạo mất kiểm soát như tin đồn?
Hắn muốn chửi um lên, kiếm chút sảng khoái từ miệng lưỡi độc địa cũng được, nhưng vừa nảy lên ý nghĩ đó, câu "Đừng chửi bậy trước mặt tôi" trong cơn ác mộng lại như vang bên tai, như sợi xích vô hình khóa chặt cổ họng hắn.
Không cam, không phục, không muốn.
Lộ Kiêu tay chân giãy mạnh, càng động đậy, cảm giác áp bách từ Tịch Triệu càng lớn, từng chút chồng chất, ép hắn gần như nghẹt thở.
Không ổn... quá không ổn.......
Cánh tay bấu lưới sắt khẽ run, yết hầu lăn tăn gấp gáp, lộ vài tia yếu ớt khó nhận ra, Tịch Triệu biết rõ lực độ nào khiến người ta đau, càng biết làm sao khiến cơn đau trở nên không chịu nổi, nhìn cơ vai cổ căng cứng của thiếu niên tóc nâu, anh biết hắn đã sắp tới giới hạn, nhưng Lộ Kiêu vẫn mím chặt môi, ngoài câu đầu chẳng phát ra thêm âm thanh nào.
Thoát khỏi ảnh hưởng cuồng uất của kỳ mẫn cảm, hiện tại, nhìn dáng vẻ ngạo mạn này của đối phương lại có chút thú vị.
Nhưng—
Mắt đen lóe lên, thoáng qua dòng chảy kì dị.
Đột nhiên giơ chân, đá vào hõm gối đang cố chống đỡ, lực không mạnh, nhưng lại trúng ngay vị trí chí mạng.
Lộ Kiêu bất ngờ quỵ nửa người, trán đập vào lưới sắt kêu "lách cách". Khoảnh khắc mộng và thực chồng lên nhau, cơ thể run rẩy rõ rệt, tiếng r*n r* kìm nén cuối cùng cũng tràn khỏi môi.
Hoàn toàn bị áp chế.
— Vậy mới đúng chứ.
Dù có ngạo mạn thế nào, trước mặt anh, xin hãy tém lại một chút.
Thong dong buông tay, Tịch Triệu nửa ngồi xổm: "Bạn học Lộ, chúng ta nói chuyện nhé?"
Mắt hổ phách thất thần ngẩng lên, thoáng chút tan rã.
Tịch Triệu không vội, kiên nhẫn chờ Lộ Kiêu vượt qua cơn đau. Mãi lâu sau, mới nghe giọng khàn đặc chậm rãi vang lên: "Mày muốn nói gì..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!