Chương 6: Khổ vì 'tình'

Phục hồi từ cơn ngỡ ngàng, Lộ Kiêu trừng chặt lấy người kia, lập tức bày ra tư thế tấn công, lộ rõ khí thế alpha đỉnh cấp vượt xa tuổi tác.

"Tịch, Triệu."

Hai chữ chẳng hiếm lạ, lại bị hắn đọc ra một cách hung tợn như sói săn mồi, Tịch Triệu còn thấy được tia lửa lóe lên trong mắt hắn.

"Mày làm gì ở đây?!" Lộ Kiêu mặt xanh mét.

Cách ly trong bệnh viện ba ngày, cảnh trong kho dụng cụ tua lại trong đầu Lộ Kiêu ba ngày. Hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách xử lý, kẻ sắp thành tâm ma hắn giờ đã từ giấc mơ bước ra trước mặt.

Lộ Kiêu thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác.

Tịch Triệu không đáp, hai người đối mắt nửa giây, anh đột nhiên sải chân bước tới.

Bản năng lãnh địa của alpha vô cùng mạnh mẽ, gen tự nhiên bài xích đồng loại, huống chi giờ đây Lộ Kiêu toàn thân phòng bị, tiếng bước chân đến gần như giẫm lên dây thần kinh nhạy cảm nhất của hắn.

Ánh mắt đen không pha chút tạp chất, từng tấc khóa chặt lấy không gian, khi khoảng cách bị nén đến mức cực kỳ nguy hiểm, Lộ Kiêu siết chặt nắm đấm.

Có lẽ dọn đồ hơi nóng, thiếu niên tóc đen vén mái tóc trước trán ra, tôn lên đường cằm sắc nét. Khi đứng gần thế này, Lộ Kiêu thậm chí đếm được lông mi dài rõ ràng kia, và nốt ruồi đỏ yêu mị, chói mắt trên làn da trắng nhợt.

Lòng bàn tay siết đến đau, dạ dày như chứa sinh vật có cánh, mỗi lần vỗ là bùng lên ngọn lửa, đốt đến lưỡi hắn đắng chát.

Ánh hoàng hôn tràn vào hành lang, làm mờ đường nét hai người, không khí thoảng mùi bạc hà, thanh mát mà đắng chát, đáng sợ là Lộ Kiêu chẳng phân biệt được đó là ảo ảnh trong mơ hay hiện thực trước mắt.

Hắn chỉ thấy rối loạn.

Rối loạn kinh khủng.

Dưới ánh mắt hổ phách đang phòng bị cực độ, Tịch Triệu giơ tay—

Đặt thùng đồ trong tay xuống.

Lộ Kiêu mặt thì hung tợn, não lại chưa phản ứng, tay đã tự động đỡ lấy.

Rồi hắn nhìn Tịch Triệu quay người, lấy chìa khóa mở cửa, mở đúng cánh cửa phòng bên cạnh hắn.

Lộ Kiêu: Gâu?

Trọng lượng trên tay nhẹ đi, Tịch Triệu lấy lại thùng, khẽ cười với hắn: "Cảm ơn, giờ tôi ở đây."

Rầm—

Nói xong vào phòng đóng cửa cái rầm.

Lộ Kiêu: ...

Lộ Kiêu: (O_O)???

Đợi, đợi đã... vừa nãy sao tao lại giúp nó cầm đồ, để nó rảnh tay mở cửa... tao, sao tao lại giúp nó... không đúng!! Sao nó lại có thể tự nhiên đưa đồ cho tao như vậy?!!!

Sao tao lại đưa tay đỡ chứ a a a a!!!

Chúng ta thân thiết lắm à?!!!

Lộ Kiêu loạn hết cả não.

Tiếc là hắn không biết trên đời có câu: "Chỉ cần mày lý lẽ hùng hồn đến cực điểm, mọi thứ vô lý đều vì mày mà hợp lý."

Lộ Kiêu ở phòng 502, học sinh lớp A ít, nên phòng 501 bên cạnh luôn trống, mà vừa nãy Tịch Triệu đeo bảng tên lớp G, vậy mà nói giờ ở đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!