Chương 47: Khao khát mong chờ

"Tôi đang tìm cậu."

Lời vừa thốt ra, Tịch Triệu chưa kịp phản ứng, thiếu niên tóc nâu trước mặt dường như chợt bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì. Hắn ho khan hai tiếng, cố gắng chữa cháy một cách hơi gượng gạo: "Khụ khụ, cùng đến bệnh viện mà, cậu đột nhiên biến mất, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì chứ..."

"Đi thư viện thu dọn ít đồ." Tịch Triệu không vạch trần, tiện tay đặt mấy cái túi trên ghế.

Lộ Kiêu giật thót, nhớ ra lời hẹn học kèm. Lãng phí thời gian thế này, kế hoạch hôm nay chắc chắn đã rối tung. Bàn tay lành lặn vô thức cọ cọ vào mép quần, giọng điệu ngập ngừng: "Tôi không cố ý đến muộn đâu..."

Hắn lí nhí giải thích, ánh mắt lảng tránh. Khi nhận ra Tịch Triệu chẳng nói gì, hắn lén ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh nhìn như cười như không của anh.

"Tôi..."

"Sao lúc nãy không tránh?"

Nhìn đôi mắt Lộ Kiêu khẽ run, đáy mắt Tịch Triệu lóe lên chút trêu đùa, nhưng giọng nói dần trở nên nghiêm khắc: "Đừng bảo cậu không phát hiện ra. Nếu cú đánh đó thật sự trúng, giờ cậu đã nằm trong ICU thở máy rồi."

Lộ Kiêu mím môi, muốn biện minh nhưng chẳng biết nói sao. Alpha đỉnh cấp thì đã đành, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con người, không phải thần thánh. Bị thương sẽ đau, mất máu nhiều sẽ chết. Lúc nóng đầu chẳng thấy gì to tát, nhưng bình tĩnh nhớ lại cảnh lúc đó, đúng là "nghìn cân treo sợi tóc".

Tịch Triệu không nói nhiều, chỉ từ trên cao nhìn xuống, áp lực vô hình lan tỏa.

Dù không đối diện, Lộ Kiêu vẫn cảm nhận được ánh mắt đen sâu thẳm ấy, như thực thể, từng chút siết chặt trái tim hắn.

"Mở miệng đi." Một giọng nói trong đầu thúc giục.

"Nói gì chứ?" Một giọng khác phản bác. "Nói với cậu ấy rằng mày như con quái vật nổi giận vì xấu hổ, rồi tự buông xuôi chẳng coi mạng mình ra gì à?"

"Còn muốn giữ lại chút thể diện, chút tự trọng không?"

Tứ chi nặng nề như bị đổ chì.

Xấu hổ và bối rối khó tả bọc lấy thần kinh, ngọn lửa trong lòng cháy bỏng, cuối cùng hóa thành cảm giác vừa đau vừa ngứa, lan khắp cơ thể qua từng mạch máu.

Ánh mắt hoảng loạn rơi xuống sàn, chỉ cần tiến thêm chút nữa là chạm đến mũi giày của Tịch Triệu.

Lộ Kiêu không tránh khỏi ký ức về sự xuất hiện của anh trong con hẻm. Lạnh lùng, khinh miệt, dễ dàng dập tắt mọi phản kháng, như thể sinh ra để kiểm soát, để thống trị tất cả.

Vì thế, từ khi quen biết, trước mặt anh, hắn gần như chẳng thể che giấu điều gì.....

"Lộ Kiêu." Tịch Triệu lên tiếng, giọng rất nhẹ.

Bàn tay anh đặt lên đầu hắn, cơ thể bên dưới thoáng cứng lại. Tịch Triệu chẳng màng, xoa rối mái tóc xoăn nhẹ. Không giống cái kiểu lúc nào cũng gào thét ầm ĩ, tóc Lộ Kiêu mềm mại lạ thường, chỉ cần nhấn nhẹ là cả bàn tay chìm vào, những sợi tóc quấn quýt lấy ngón tay, như chú cún con vừa tắm xong sạch sẽ, mềm mại hơn cả kẹo bông mới ra lò.

Ngón tay mát lạnh trượt xuống, lướt qua trán, qua gò má, Tịch Triệu khẽ nhúc nhích cổ tay, nắm lấy cằm Lộ Kiêu. Đôi mắt hổ phách hoảng loạn, cùng chút kìm nén chưa kịp giấu đi, cứ thế phơi bày rõ ràng.

Thấy hắn muốn chạy, mắt Tịch Triệu tối lại, kéo hắn gần hơn về phía mình.

"Im lặng không phải câu trả lời hay ho gì với tôi," Tịch Triệu nói, ngón cái lướt qua khóe môi Lộ Kiêu, dùng thêm chút lực, đôi môi mím chặt cuối cùng hé ra một khe hở. "—Mà giống như một kiểu trốn tránh hèn nhát."

Con sói nhỏ thở gấp, nhe răng nanh sắc nhọn, dường như không kiềm được, muốn nghiêng đầu cắn lấy ngón tay đang trêu chọc mình. Nhưng Tịch Triệu lại kịp thời rút tay, khiến hắn suýt nữa ngã nhào về trước.

Nhìn sắc đỏ lan từ yết hầu đến vành tai của Lộ Kiêu, đôi mắt đen của Tịch Triệu ánh lên nụ cười nhàn nhạt, chẳng rõ là dịu dàng hay lạnh lùng.

Trong ánh nhìn ngơ ngác của hắn, Tịch Triệu đặt hai chiếc túi lớn nhỏ lên đầu gối Lộ Kiêu, thu lại khí thế khiến người ta nghẹt thở, nhàn nhạt nói: "Hôm nay bỏ buổi học kèm. Tự về đọc mấy quyển này đi."

Nói xong, anh khẽ vỗ lên mái đầu rối bù của hắn, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Khu cấp cứu ồn ào người qua kẻ lại, nhưng lạ thay, chỉ khi bóng dáng cao gầy ấy khuất đi, Lộ Kiêu mới nhận ra sự náo nhiệt xung quanh.

Từ đầu đến cuối, mọi chú ý của hắn đều bị người ấy cuốn lấy. Khi hơi ấm chạm nhau, tất cả cảm xúc hỗn loạn, chua xót như được lột bỏ khỏi linh hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!