Tại sao con người luôn nói những lời không dịu dàng với người khác?
Bởi lẽ đôi khi ngôn từ mới là vũ khí sắc bén nhất. Nắm đấm chỉ làm rách da thịt, nhưng những lời mỉa mai ác ý, những suy đoán vô căn cứ lại đâm thẳng vào tim, khiến máu chảy đầm đìa.
Lộ Kiêu hất văng mấy tên tay sai cản đường, đấm mạnh vào mặt gã cầm đầu. Hương rượu tequila của tin tức tố bùng nổ như cơn bão, theo từng cú đấm trút xuống như mưa.
Linh hồn hắn như bị xé làm đôi: một nửa hóa thành quái vật giận dữ, điên cuồng trút giận lên thế giới; nửa còn lại lạnh lùng đứng nhìn, khinh miệt mọi thứ tồi tệ, kể cả bản thân vốn đã trở thành quái vật.
Có người kéo, có người chửi, Lộ Kiêu chẳng bận tâm. Hắn chỉ muốn tiếng nói lải nhải trong đầu câm miệng.
"Trời ạ... là nó làm sao? Thằng đó điên rồi..."
Câm miệng...
"Sao mày lúc nào cũng gây rắc rối vậy?"
Câm miệng.
"Thằng chó điên!"
Câm miệng!
"Em có thấy xấu hổ không? Còn không mau xin lỗi tất cả!
Câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng
Phía sau vang lên tiếng gió rít trầm đục, chắc là tên côn đồ nào nhặt được cây gậy, đang nhắm vai hắn đập tới.
Lộ Kiêu cảm nhận được, nhưng không né.
Dù sao cũng không chết, đúng không?
Dù sao hắn còn sống đã là may mắn, phải biết ơn, đúng không?
Ầm!
Có thứ gì như khối sắt va vào xương. Tên côn đồ tóc vàng ôm cổ tay ngã xuống, r*n r* không ngừng. Mọi người, kể cả Lộ Kiêu mắt đỏ ngầu, đều nhìn về phía đầu ngõ.
Bóng dáng thon dài tĩnh lặng đứng nơi ranh giới sáng tối, như ánh trăng lướt qua bụi hoa quỳnh, sương mù lặng lẽ rơi theo lá. Lại tựa lư hương trong căn phòng tĩnh mịch, khói bay lượn lờ, khiến linh hồn và giấc mơ trở nên méo mó, mơ hồ.
Băng lạnh rơi vào dung nham, Lộ Kiêu lập tức tỉnh táo.
Tên cầm đầu đã bị đánh đến thoi thóp. Vật lý học bảo rằng lực tác động là tương hỗ. Nhìn bàn tay phải đầy máu của mình, Lộ Kiêu mím môi, vô thức giấu tay ra sau.
Tịch Triệu...
Tịch Triệu chỉ liếc qua, rồi đá ngã tên côn đồ gần nhất định uy h**p hắn. Đối phương rên lên như sắp chết, chẳng kịp né đã bị giẫm chặt dưới chân, mặt trắng bệch.
Ai đó nuốt nước bọt, lùi một bước, tóc gáy dựng đứng.
Nếu Lộ Kiêu là khí thế ngạo mạn bộc phát, khiến đám côn đồ quen hung hăng đỏ mắt xông lên, thì thiếu niên tóc đen bất ngờ xuất hiện lại mang khí chất khiến người ta lạnh gáy từ tận tâm can. Người có thể đấu với người, nhưng khi đối mặt thứ kỳ dị sau màn sương, chỉ còn nỗi sợ hãi.
Tên bị giẫm vốn có chút vị thế trong đám, lúc này gần như ngất xỉu, vẫn không cam lòng, độc ác chửi: "Mày—"
Ầm!
Tiếng kêu thảm thiết xen lẫn âm thanh mũi gãy dưới đế giày, kéo căng dây thần kinh mong manh của mọi người. Thiếu niên tóc đen mặt không cảm xúc, giẫm từng nhát, từng nhát, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí còn có chút chán chường.
Đôi mắt đen sâu thẳm ngẩng lên trong bóng tối, như Diêm La đến đòi hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!