Chương 41: Bối rối và kiên định

Lộ Kiêu biết rõ nhất mình có lơ đễnh hay không.

Hắn không cố ý thiếu nghiêm túc, chỉ đơn giản là như Tịch Triệu nói – hắn chẳng xem chuyện này to tát gì. Chỉ vài từ tiếng Anh, không nhớ thì trời có sập đâu.

Thậm chí trước khi bị phạt đứng, Lộ Kiêu vẫn coi việc "Tịch Triệu dạy kèm" như một trò chơi thú vị giữa hai người bạn, đầy hứng khởi và vui vẻ.

Giờ bị vạch trần "không nghiêm túc", hắn vừa chột dạ, vừa không phục, còn thêm chút tủi thân không rõ nguồn gốc. Tự ái nhạy cảm của thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi trỗi dậy mãnh liệt.

Muốn gạt đầu mình ra, nhưng ngón tay bóp cằm bất ngờ siết mạnh. Lộ Kiêu cố nén đau, nghiến răng trừng lại.

"Không phục? Hay thấy tôi phạt cậu là không nên?" Tịch Triệu bình thản, nhưng giọng đầy uy nghiêm, không cho phản bác.

Im lặng đối đầu, cuối cùng thiếu niên tóc nâu cụp mắt, lí nhí: "... Không có."

Nghe cực kỳ miễn cưỡng, như bị kề dao vào cổ mới thốt ra hai chữ này.

Đôi mắt đen lướt qua nắm tay siết chặt của hắn, Tịch Triệu cười lạnh: "Không phục thì nói rõ cậu sai ở đâu?"

"Mày—!"

Đôi mắt hổ phách lại hung dữ, tủi thân càng lộ rõ, ngầm trách Tịch Triệu quá đáng. Hắn đứng cũng đứng rồi, nhận sai cũng nhận rồi, sao còn bắt nói ra?

Chẳng lẽ không thể như trước, đùa giỡn vài câu rồi cho qua sao?

"Phạt đứng" và "xin lỗi", cái nào nặng hơn? Với người lớn khôn khéo, chẳng cần nghĩ – vài lời xin lỗi để tránh khổ sở, lời hời thế còn gì. Nhưng trong mắt thiếu niên chưa trải đời, hai chuyện này hoàn toàn khác.

Tịch Triệu phạt, Lộ Kiêu dù miễn cưỡng vẫn đứng, vì biết mình sai thật. Theo hắn, chuyện nên kết thúc ở đây, bạn bè ngầm hiểu nhau là được, đúng không?

Có những thứ, nếu không tự nói ra, như thể chưa xảy ra. Nhưng một khi thốt lên, như thể triệt để "thua" cái gì đó.

Lộ Kiêu không muốn thua.

Khí thế áp bức lan tỏa, ánh mắt từ trên cao càng thêm lạnh lùng. Hắn cắn răng, không chịu nhượng bộ. Dù phòng bật điều hòa, trán vẫn lấm tấm mồ hôi, bụng dưới siết chặt, một luồng nhiệt quen thuộc mà run rẩy trỗi lên từ xương cốt. Lộ Kiêu cắn môi mạnh hơn, kìm nén hơi thở nóng bỏng bất thường.

Từ đầu ngón tay đến cột sống, từ tim đến cổ họng, ngọn lửa kỳ lạ lướt qua từng tấc da. Bắp chân căng đến co giật.

Thật quái lạ...

Đuôi mắt ươn ướt, đầu óc Lộ Kiêu dao động giữa trống rỗng và hỗn loạn. Cằm đau đến tê dại, gần như mất cảm giác, nhưng cơ thể lại phản bội ý chí, tự rơi vào phấn khích.

Hắn đáng lẽ phải giận, phải thấy xấu hổ, ngoài ra... chẳng nên có gì khác.

Lông mày thiếu niên nhăn lại đau đớn. Đôi mắt đen lướt qua gương mặt bối rối nhưng vẫn bất khuất, ánh mắt Tịch Triệu thoáng sâu thẳm, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.

Khi áp lực và hương bạc hà lạnh lùng rút đi, Lộ Kiêu bất giác thấy hụt hẫng.

"Bạn học Lộ," Tịch Triệu tựa lưng vào ghế, trở lại vẻ lười biếng thường ngày, "Tôi đoán được, trước đây cậu không học hành đàng hoàng vì muốn chọc tức cha cậu. Nhưng cậu không nghĩ, muốn thực sự thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, trước tiên cậu phải đủ mạnh sao?"

"Và khi cậu hỏi tôi có thể 'tiện thể' dạy kèm, thật sự không có chút không cam tâm sao?"

Cảm giác bối rối ập đến. Khi Tịch Triệu tháo kính, trở lại giọng đùa giỡn quen thuộc, sự bối rối ấy hóa thành hoảng loạn.

Đợi đã... không đúng...

Như nhìn thấy chú chó lạc lối, vừa ngơ ngác vừa cố giữ vẻ phòng bị, Tịch Triệu đối diện ánh mắt cầu cứu ướt át, cong môi, nhưng không định ra tay: "Không cần tài liệu lớp A, tôi cũng không nghĩ mình sẽ thua họ trong kỳ thi sau. Sở dĩ tôi đồng ý dạy bù, một phần vì như tôi nói, cậu khác với học sinh khác, chúng ta là bạn, tôi muốn giúp cậu. Phần còn lại—"

Ngừng lại, anh ác ý đổi đề tài.

"Trước khi bắt đầu, tôi đã nói sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn, chỉ nghiêm khắc hơn. Giờ tôi nghiêm túc với chuyện này," giọng Tịch Triệu vẫn bình thản, không chút giận dữ, như chỉ nêu sự thật, "nhưng hình như cậu lại chẳng để tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!