Chương 40: Không cho nghi ngờ

Khi Lộ Kiêu nói "đồng ý", vẻ mặt hắn mang nhiều phần ngơ ngác và dò xét. Tịch Triệu chẳng để tâm, lập tức khiến tên bạn học nào đó nhận ra ba nguyên tắc kia có ý nghĩa gì. Chỉ nói suông thì chẳng thực tế, cũng không đủ thuyết phục.

Rốt cuộc, chỉ có trải nghiệm thực sự mới khắc sâu vào lòng.

Không định giải thích thêm, Tịch Triệu mở chiếc tablet anh đã mang theo. Lộ Kiêu nhìn theo, má lập tức nóng bừng – đó là toàn bộ bảng điểm các kỳ thi của hắn từ khi vào cấp ba Lịch Tư Khắc Lâm.

Dù từng mạnh miệng bảo thành tích mình cũng không tệ, nhưng khi mức độ thật sự được lượng hóa bằng con số cụ thể, bày ra trước mắt, thiếu niên tóc nâu vẫn xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống.

Thành tích Lộ Kiêu không tệ, nhưng chỉ dừng ở mức "không tệ". Khối năm, tổng cộng bảy lớp, chưa tới bốn trăm học sinh, hắn thường xuyên lẹt đẹt ở hạng hai trăm mấy. Lúc tốt thì vọt được lên một trăm năm mươi, lúc tệ thì tuột ngoài hai trăm năm, so với huấn luyện quân sự thì đúng là chẳng ra gì.

Giọng Tịch Triệu không chút khinh thường hay chê bai, nhưng cũng chẳng thể gọi là hài lòng: "Cậu biết điều kiện để vào 'Đại hội Quân trường' là điểm thi đại học đạt chuẩn chứ?"

Lộ Kiêu gật đầu.

Tuyển sinh quân trường không chỉ nhìn vào thể chất hay khả năng đánh đấm. Giao tiếp ngoại ngữ, thăm dò địa hình, lập kế hoạch tính toán... tất cả đều dựa trên nền tảng giáo dục cơ bản. Họ đào tạo nhân tài quân sự hàng đầu, không phải du côn chỉ biết đánh nhau. Nếu không, cứ tổ chức thi đấu võ tự do cho rồi.

Các kỳ thi đại học trước giờ, điểm chuẩn của Quân trường số một chưa bao giờ thấp hơn đại học hàng đầu. Dù có các cuộc thi cộng điểm, như "Kỳ thi dự bị" mà Lộ Kiêu từng vô địch khu vực, phần thi văn hóa vẫn phải học hành nghiêm túc.

Tịch Triệu: "Với thành tích hiện tại của cậu, vẫn còn cách xa điểm chuẩn. Tôi muốn biết, trước khi đề nghị học kèm với tôi, cậu đã tính toán thế nào?"

Ngón tay vô thức bứt sợi thảm, Lộ Kiêu né tránh ánh mắt: "Thì... giờ tao mới khối năm mà... còn tận hai năm nữa mới thi đại học, với lại, với lại, đến khối bảy còn có thi cộng điểm..."

"Bạn học Lộ," Tịch Triệu cong môi, giọng trầm xuống, "Trông tôi dễ bị lừa lắm à?"

Vai cổ Lộ Kiêu càng căng cứng.

Từ góc nhìn của Tịch Triệu, anh rõ ràng thấy lông mi thiếu niên run rẩy. Im lặng một lúc, cuối cùng hắn cúi đầu, ỉu xìu: "Tao chưa nghĩ đến gì hết..."

Hắn thật sự chưa nghĩ.

Vì Lộ Vân Thâm, Lộ Kiêu ghét lớp A, thậm chí mơ hồ ghét mọi thứ liên quan đến học hành. Hắn biết Quân trường số một có yêu cầu điểm số, nhưng chưa bao giờ để tâm, có lẽ căn bản chẳng xem đó là vấn đề lớn.

– Hắn là alpha đỉnh cấp, xuất sắc trong bài thi quân sự, vào Quân trường số một chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?

Sự "kiêu ngạo" ấy âm thầm lớn lên trong lòng, tự nhiên mà kín đáo, che mờ mắt hắn. Đến khi Tịch Triệu phơi bày sự thật rõ ràng, không thể trốn tránh, hắn mới nhận ra đó là "sự ngạo mạn ngu dốt".

Môi mím chặt, Lộ Kiêu không dám nhìn biểu cảm của Tịch Triệu, lòng bồn chồn khó chịu. Khi Lộ Vân Thâm trách mắng điểm kém, hắn chỉ thấy tức giận. Giờ Tịch Triệu rõ ràng chẳng nói lời nặng nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng đôi mắt đen, đã khiến hắn xấu hổ không nói nên lời.

Giận chưa... Cười nhạo mình sao...

Hay là... thấy mình tệ hại...

"Nhìn tôi."

Giọng trầm mát lạnh vang lên, đôi mắt hổ phách bản năng ngẩng lên, đối diện đôi mắt đen bình thản như nước – không giận, không thất vọng, chỉ là sự điềm tĩnh như mọi khi, như chẳng để điều gì trong lòng, cũng như sẵn sàng chấp nhận dù tệ đến đâu.

"Nếu chưa nghĩ thì nói chưa nghĩ, đừng bịa lý do để trông trưởng thành hơn." Thu ánh mắt, Tịch Triệu tiếp tục lướt tablet, giọng bình ổn: "Nói thật khó lắm à?"

Chớp mắt, chẳng hiểu sao, chút lo lắng trong lòng dần tan đi.

"Ờm..." Ôm gối, thiếu niên tóc nâu lí nhí.

"Nể tình lần đầu vi phạm, tôi không phạt vụ nói dối này."

"Cái gì?! Vậy, vậy cũng tính?!" Tim vừa hạ xuống lại nhảy ngược lên, Lộ Kiêu trợn mắt, như con hoẵng ngơ ngác bị dọa.

Tịch Triệu cười, nhưng nụ cười khiến người ta run chân, từng chữ rõ ràng, không thể phản bác: "Tất nhiên. Không được lừa dối, chính là không, được, trong, bất, kỳ, hoàn, cảnh, nào." Đôi mắt đen cong lên, không đợi Lộ Kiêu hết sốc, anh đưa tablet qua: "Thời gian có hạn, bắt đầu từ môn yếu nhất và dễ cải thiện nhất của cậu – tiếng Anh. Ghi nhớ các từ trọng điểm tôi chọn, nửa tiếng sau tôi kiểm tra."

Màn hình chi chít từ vựng, chẳng biết Tịch Triệu làm kiểu gì, nhìn qua đã thấy tám phần là từ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!