Chương 39: Ba nguyên tắc

Huấn luyện quân sự kéo dài cả ngày, đến khi kết thúc, ai nấy đều mệt lử, ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Lúc này mọi người mới thấm thía lời thầy cô nhấn mạnh bao lần: đây là "buổi học", không phải "chuyến dã ngoại". Có kiểu "dã ngoại" nào mà một buổi chiều khiến cả đống alpha mệt đến hộc máu đâu?

Lộ Kiêu còn cầm cự được, nhưng đám alpha lớp A bị hắn lôi ra "giao lưu" thì đau đớn chồng chất, chắc chắn đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ.

Trút giận xong, Lộ Kiêu chẳng buồn để ý chúng nữa. Thay vì phí thời gian với lũ rác rưởi ấy, chi bằng ngắm Tịch Triệu vài lần để thanh lọc tâm hồn.

Sự chèn ép của Tống Lễ Thu vẫn không hề giảm. Dù Tịch Triệu đã đạt chuẩn đậu, vẫn bị lôi ra thêm bài tập với đủ thứ lý do. Lộ Kiêu cảm nhận được sự mệt mỏi trên người thiếu niên tóc đen. Dù sao anh vì cứu hắn mà thức trắng cả đêm, lại còn bị Tống Lễ Thu hành lên hành xuống, môi cũng trắng bệch đi vài phần.

Bực.

Cực kỳ bực.

Đôi mắt hổ phách ghim chặt vào viên huấn luyện viên mặt lạnh như tiền, chuẩn bị đứng dậy làm gì đó để đánh lạc hướng, thì một ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng hơn lướt tới.

Bị đôi mắt đen nhìn chằm chằm, con sói hoang đang lăm le giương móng đành chậm rãi thu vuốt, xa xa còn nghe tiếng "gừ gừ" bất mãn trong cổ họng.

---

Bữa tối do nhà hàng khu bảo tồn cung cấp. Học sinh mệt mỏi chẳng còn sức đi đâu chơi, nhận chìa khóa từ người phụ trách, ai nấy theo danh sách phân phòng, kéo nhau về nhà nghỉ tắm rửa nghỉ ngơi. Nghĩ đến chiều mai được về trường, cả đám rưng rưng nước mắt.

Lộ Kiêu dĩ nhiên ở phòng đơn—alpha lớp A nào dám thở chung với hắn?

Người đau nhức, hắn đổ ụp lên sofa. Điện thoại vừa reo, Lộ Kiêu mở ra xem, là Tịch Triệu hỏi số phòng. Trả lời xong, đối phương bảo cả hai nghỉ ngơi một lát, ba tiếng nữa anh sẽ qua bắt đầu buổi học kèm tối nay, kế hoạch cụ thể đã sắp xếp xong xuôi.

Lộ Kiêu trố mắt kinh ngạc.

Năng lượng và tốc độ hành động này... là siêu nhân à?

Cứ đà này, bảo Tịch Triệu đi tranh cử tổng thống nước M, chỉ cần mục tiêu rõ ràng, tối nay anh đã bắt tay soạn kế hoạch. Một tháng sau, cả thế giới chắc nhận được thông báo chúc mừng Tổng thống Tịch nhậm chức.

Đáng sợ.

Vốn định chơi điện thoại một lúc, giờ Lộ Kiêu chẳng còn tâm trạng lười biếng. Hắn vội vàng tắm rửa, tranh thủ chợp mắt một lát. Hắn không nghĩ Tịch Triệu nói đùa, đã ba tiếng thì là ba tiếng.

Nhưng trước khi rời sofa, Lộ Kiêu khựng lại một giây, mở tin nhắn từ liên lạc mang tên "Z khó add", cẩn thận lưu từng tin vào mục yêu thích – hiếm lắm mới thấy anh chủ động nhắn cho hắn, mỗi tin đều quý như vàng.

---

Vài tiếng sau, Lộ Kiêu đang mơ màng thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Ai thế... Tịch Triệu? Đồng hồ báo thức... chưa reo mà?

Đầu óc còn mụ mị, Lộ Kiêu không nghĩ nhiều, ngáp dài, vén chăn bước xuống. Nhìn mình chỉ mặc mỗi quần ngủ, hắn ngẩn ra một thoáng, rồi lơ mơ đi mở cửa.

Kệ đi, cùng là alpha, có gì mà Tịch Triệu chưa thấy đâu.

Cửa vừa mở, nụ cười rạng rỡ của Phương Thời An lập tức bị lồng ngực màu lúa mạch làm lóa mắt. Chưa kịp đỏ mặt theo kiểu omega, alpha đối diện bỗng giật mình hoảng loạn, ôm ngực hét lên, đóng sầm cửa cái rầm!

—Như thiếu nữ thuần khiết gặp phải sắc lang.

Phương Thời An: ???

Không phải... rốt cuộc ai là A, ai là O ở đây...

Bên ngoài omega ngơ ngác, bên trong, Lộ Kiêu chưa tỉnh ngủ đã sợ đến xù lông, mắt rưng rưng, vội chụp điện thoại, mở khung chat gõ điên cuồng.

[lululululu: Hu hu hu cứu với cứu với cứu với!!! Ngoài cửa có omega!!! Tao chưa mặc áo, cậu ta đáng sợ quá á á á!!!]

Rồi spam biểu cảm "chó con hoảng loạn".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!