Hồi nhỏ, ước mơ lớn nhất của Lộ Kiêu là thành dũng sĩ thuần rồng, ngày ngày chờ huyết mạch thức tỉnh, ký khế ước với rồng, vào rừng sâu tìm kho báu thế giới.
Sau này, người lớn bảo thế gian không có rồng, dù đợi bao lâu, sinh vật kỳ ảo kia cũng sẽ không gõ cửa sổ chở hắn bay đi. Lộ Kiêu bé nhỏ rất "ngầu lòi" mà gật đầu, tối trốn trong chăn khóc nức nở.
Nhưng hắn vẫn tin trên đời có rồng, chỉ là người lớn quá ngốc nên không tìm thấy.
Thế là Lộ Kiêu – dũng sĩ săn rồng – liều mình mò đến khu rừng đen kịt, nơi tương truyền có ác long ẩn nấp. Hắn quyết tâm đánh bại ác long để trở thành dũng sĩ thuần rồng chân chính. Nhưng xui xẻo thay, do bất cẩn, hắn sa chân vào cái bẫy do lũ ác linh bóng tối giăng ra.
Đúng lúc nguy nan, một tia sáng bạc lóe lên giữa trời, sao trời hóa thành cầu nối, cứu dũng sĩ thoát khỏi bẫy.
Dũng sĩ mừng rỡ. Dù chưa tìm được ác long, nhưng hắn đã gặp được một đại pháp sư có khế ước với một con sói bạc. Rừng sâu đầy rẫy hiểm nguy, pháp sư mời dũng sĩ leo lên lưng con sói bạc của mình. Từ đó, cả hai cùng nhau lên đường tìm kiếm kho báu...
Cảm nhận cơn gió lùa qua bên hông, dũng sĩ Lộ Kiêu sướng rơn, đưa tay v**t v* con sói bạc: "Mi chắc chắn là thiên tài pháp sư của một gia tộc ẩn thế, đúng không? Chỉ có thế mới ký khế ước được với loại ma thú cấp cao như này chứ!"
Vị "pháp sư" cúi đầu, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: "Sói Bạc Phong trưởng thành vốn dĩ có thể chở người. Bên quân đội còn có cả đội đặc nhiệm chuyên huấn luyện sói Bạc Phong, cậu không biết à?"
Lộ Kiêu đang mê mẩn sờ sói với tâm hồn trung nhị cháy bỏng: ...
Sao đối phương lại nghiêm túc thế, làm hắn trông cứ như tên ngốc kém hiểu biết.
Tịch Triệu vỗ nhẹ vào eo hắn, giọng điệu cực kỳ bình thản: "Ngồi cho đàng hoàng, đừng có ngọ nguậy."
Cảm nhận hơi ấm từ phía sau áp sát, Lộ Kiêu hơi khó chịu, nhích người về phía trước, cúi thấp xuống, lí nhí phản bác: "Tao có ngọ nguậy đâu... Đã bảo để tao ngồi sau chở mày rồi mà..."
Sói Bạc Phong chở họ tên là Ân Kỳ, anh Ân Nhã. Sói Bạc Phong bản tính hiền lành, nhưng phần lớn sống trong rừng nên chưa trải qua huấn luyện. Chỉ vì Ân Kỳ không chịu nổi em làm nũng, mới đành cho hai người lên lưng.
Cả hai cùng nhau cưỡi, Lộ Kiêu khăng khăng mình phải ngồi sau. Dù xét về thực lực, hiện tại hắn chưa đánh lại Tịch Triệu, nhưng trong mắt mọi người, hắn luôn là "alpha đỉnh cấp" tuyệt thế. Còn Tịch Triệu, một "học bá yếu đuối mảnh mai", đương nhiên phải ngồi trước để hắn che chở mới đúng.
Tịch Triệu "yếu đuối" đồng ý ngay, xuống đất để Lộ Kiêu lên trước.
Lộ Kiêu "alpha đỉnh cấp tuyệt thế" hớn hở leo lên. Chưa kịp nhích ra sau chừa chỗ cho Tịch Triệu, một cánh tay rắn rỏi đã luồn qua eo hắn, ôm lấy cổ Ân Kỳ. Hương bạc hà nhàn nhạt lan tỏa, Ân Kỳ lập tức lao vút đi.
Lộ Kiêu bất ngờ ngả người ra sau, gáy đập "bụp" vào vai Tịch Triệu. Hơi thở mang theo mùi hương lạnh buốt lướt qua vành tai, Tịch Triệu bật cười, giọng lười biếng vang lên từ lồng ngực: "Bạn học Lộ, uống vitamin không bổ sung được canxi đâu. Muốn cao lên thì uống nhiều sữa vào. Ít nhất cũng phải cao hơn tôi chứ, không thì chở tôi kiểu gì?"
Lộ Kiêu cắn răng, nghĩ đến việc mình rõ ràng là alpha xịn mịn, vậy mà thấp hơn Tịch Triệu gần cả cái đầu. "Nhục nhã" quá, mắt hắn đỏ hoe lên.
Quyết rồi! Về nhà sẽ uống sữa ầm ầm, tập đứng ngược điên cuồng! Không cao đến ba mét nhìn xuống cả thế giới, thì Lộ Kiêu này sẽ đổi họ thành "Tịch" luôn!
Tiếc là hắn không biết, trong thế giới tưởng tượng, nghe dũng sĩ muốn tìm ác long, pháp sư tò mò hỏi: "Cậu nghe ai nói rằng nơi đây có rồng?"
Dũng sĩ tự tin: "Truyền thuyết viết thế, mà tao là dũng sĩ thuần rồng..."
Chưa dứt lời, một luồng sáng bạc lại lóe lên. Pháp sư hóa thành một con rồng đen khổng lồ, lững lờ bay giữa trời, một móng vuốt đè dũng sĩ không nhúc nhích nổi, giọng điệu trêu chọc: "Thế truyền thuyết có nói với cậu rằng, là dũng sĩ chưa chắc đánh bại được ác long không?"
---
Rừng núi lùi nhanh về phía sau. Nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy, Lộ Kiêu ho khan hai tiếng, lẩm bẩm: "Mày giảng bài cho người khác rồi, thế... ừ thì... tao..."
Tịch Triệu không nghe rõ: "Gì?"
"Khụ, tao nói, mày dạy người khác rồi, tiện thể dạy kèm tao luôn đi!"
Lộ Kiêu đã nghĩ thông suốt rồi. Hắn là hắn, lão già là lão già. Hiếm lắm mới quen được một 'học bá' đỉnh cao, việc gì phải vì chuyện Lộ Vân Thâm mà tự làm khó mình?
Quan trọng hơn, trước đó, Nghiêm Lạc Lạc bảo không tin Tịch Triệu sẽ tiếp tục vượt lớp A, Lộ Kiêu tuy phản bác, nhưng cô nói đúng một điểm: tài nguyên lớp A vượt xa lớp khác. Chưa nói đến trình độ giáo viên, chỉ riêng đống đề kiểm tra hàng tuần của lớp A thôi đã là tài liệu nâng cao do người chuyên môn soạn, lại còn cấm lưu hành ra ngoài.
Lộ Kiêu nói tiếp: "Dù tao rất ghét lũ rác rưởi đó, nhưng phải công nhận lớp A dạy học rất có bài bản. Giờ còn kha khá thời gian trước kỳ thi phân lớp, nếu mày chỉ học mấy thứ của lớp G, biết đâu kết quả lại chênh vênh thật..."
Nhưng nếu mượn danh nghĩa "dạy kèm", Tịch Triệu có thể thông qua hắn để cập nhật tiến độ học tập của lớp A, thậm chí tiếp cận tài liệu độc quyền của họ. Dù sao trong lớp A cũng có người lén tìm gia sư, chẳng lẽ đến giáo viên cũng không được xem đề thi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!