Chương 31: Sân khấu vén màn

Xe khách Lịch Tư Khắc Lâm thuê chạy khá thoải mái, nhưng sau hai giờ đi đường, mọi người đều im bặt, không còn hứng thú ồn ào nữa.

Một bên là tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, một bên là giọng nói líu lo của ai đó. Tịch Triệu thỉnh thoảng đáp lại vài câu, không quay lại nhìn, nhưng vẫn thấy bóng mái tóc nâu phản chiếu trên kính cửa sổ

- lúc lắc qua trái, lúc nghiêng sang phải, như quả bóng lông nhẹ nhàng.

Dần dần, chú chim sẻ đốm háo hức ấy cũng yên lặng. Lộ Kiêu lặng lẽ đứng dậy kéo rèm lại, nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi, nhìn Tịch Triệu đã ngủ từ lúc nào.

Thiếu niên tóc đen chìm trong bóng tối, những tia sáng lọt qua kẽ rèm nhảy múa trên lông mày anh. Lộ Kiêu dõi theo nếp áo nhẹ rung, bỗng lấy tập vẽ ra khỏi cặp.

Sự yên tĩnh lan tỏa khắp xe, chỉ còn tiếng bút chì xào xạc, hòa cùng mùi bạc hà thoang thoảng, tạo nên một khung cảnh dài lâu.

---

Tịch Triệu bị tiếng ồn trong xe đánh thức, mở mắt thấy đã đến nơi, nhưng đăng ký thông tin cần thời gian, học sinh đều ở lại xe nghỉ.

Quay đầu, bên cạnh trống không, mũ lưỡi trai và túi đồ ăn cạnh nhau, có tờ giấy đè ở dưới.

[Tao về tập hợp trước.]

Như thường lệ, chỗ giấy trắng vẽ một con chibi nháy mắt giơ tay chữ V.

Nhét "Lộ Kiêu chữ V" vào cặp, giáo viên dẫn đầu đoàn trở lại, thông báo kế hoạch.

Hai ngày rưỡi, mọi người sẽ làm quen khu vực hoạt động, chia nhóm theo lớp, nhưng dự án huấn luyện đặc biệt sẽ chia theo giới tính.

Xuống xe, dòng chữ "Khu bảo tồn Tây Sơn" đập vào mắt. Học sinh cấp ba mệt mỏi vì đường dài lập tức phấn khích, kéo bạn chụp ảnh.

Tịch Triệu đảo mắt nhìn quanh. Có tổng cộng bảy lớp khối năm, ở đây chỉ có sáu, lớp A đến trước quả nhiên không ở đây.

Cùng lúc đó, trong sảnh nghỉ khu bảo tồn, Lộ Kiêu vừa vào điểm tập hợp lớp A, một giọng mỉa mai vang lên.

"Để cả đám chờ một mình mày, chẳng có ý thức tập thể gì cả, Lộ thiếu gia kiêu căng gớm."

Gã alpha tên Cát Lâm, từng dẫn người cảnh cáo Lộ Kiêu tránh xa Nghiêm Lạc Lạc, tuy bị dọa lùi, giờ không dám làm lớn, nhưng miệng vẫn mỉa mai không ngừng.

Lộ Kiêu liếc nhìn, vẻ mặt kỳ lạ: "Nói thật đi, mày thầm thương tao phải không?"

"Cái, cái gì?!" Cát Lâm suýt nghẹn.

Lộ Kiêu: "Trong nhóm thông báo đến nơi được tự do hoạt động, ai cản mày đâu, mày lại rảnh háng đứng đây chờ tao, chẳng phải thầm thương tao sao?" Hắn "chân thành" khuyên, "Bỏ đi, loại như mày tao không ưng đâu."

Hừ, lúc không đi cùng lớp A chẳng ai cản, giờ lại dùng "ý thức tập thể" để dạy đời tao à, Lộ Kiêu méo thèm.

Cát Lâm mặt đen như than, suýt phun máu, định phản bác, một alpha phía trước lạnh lùng nhìn sang, khiến gã tắt lịm.

"Đủ người rồi, đi hội họp với các lớp khác thôi," alpha nhìn Lộ Kiêu, "Giờ chia nhóm theo lớp, giáo viên sẽ điểm danh, cậu nên đi cùng bọn tôi."

Lộ Kiêu đảo mắt, đứng cuối hàng.

Nhân đám đông che chắn, Nghiêm Lạc Lạc chậm bước, ghé sát, hạ giọng: "Tôi vừa đi mua nước, thấy cậu từ xe lớp G xuống, tìm Tịch Triệu hả?"

Lộ Kiêu khựng bước, đúng vậy, nhưng nghe Nghiêm Lạc Lạc nói... sao cứ có cảm giác "hẹn hò vụng trộm" vậy.

Như "Tây Sương lén hẹn, phong cảnh u sầu", chàng trai tương tư vượt tường, làm giật mình con mèo, giẫm vỡ ngói xanh, rơi bao nỗi sầu...

Không để ý vẻ mặt kỳ quái của Lộ Kiêu, Nghiêm Lạc Lạc hứng thú: "Khéo nhất là 'Vua' cũng ở đó, nhìn xe lớp G lâu lắm, chắc đang nghĩ về kỳ thi tuần trước."

Lộ Kiêu tỉnh táo lại, liếc nhìn alpha vừa can thiệp xung đột khi nãy đang dẫn đầu lớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!