Chương 30: Kịch bản mới

Khi nhận cốc nước, ngón tay hai người chạm nhau, gần gũi đến mức tạo ra ảo giác thân mật. Lộ Kiêu ngẩng đầu, Tịch Triệu đứng cạnh giường nhìn hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm, ánh sáng mờ ảo hắt lên đường nét đối phương, toát lên vẻ đẹp không giống nhân gian.

Dòng nước ấm trôi qua cuống họng, giọng Lộ Kiêu còn khàn vì mới tỉnh: "Tao đoán được lão Từ đã nói gì với mày rồi."

Tịch Triệu ngồi xuống ghế, tiện miệng ném một quả bom: "Cũng biết cậu ta là người bạn mà ngài Lộ sắp xếp cho cậu?"

"Biết sớm tám trăm năm rồi." Lộ Kiêu hừ cười, hơi đắc ý, lại có chút bất đắc dĩ, "Hồi lớp ba tiểu học, vài đàn anh lén dẫn tao trốn học đi chơi. Tao thấy không ổn, nhưng lúc đó có game Dị Tinh Dũng Giả, tao chơi đến màn cuối, sắp phá đảo rồi. Chẳng bao lâu, mấy đàn anh đó chuyển trường."

"Từ đầu tao biết họ tiếp cận tao vì tao mang họ 'Lộ'. Họ chuyển trường, chắc chắn là do lão già ấy ra tay. Nhưng lạ là, tao tiếp xúc với họ rất cẩn thận, chỉ có lão Ngư và lão Từ biết rõ nội tình."

Nói đến đây, Lộ Kiêu im lặng, như nhớ lại gì đó, nhưng khi tiếp tục thì không nhắc đến "Tóm lại, nghi ngờ rồi thì dễ quan sát thôi. Chẳng bao lâu, tao phát hiện họ là do lão Lộ chọn đưa đến cạnh tao." Hắn cong môi, giọng còn nhuốm chút ý cười thoải mái, "Hơn nữa, Lộ thị cũng đáng vài đồng, nhưng đám người Lịch Tư Khắc Lâm chẳng ai đến nịnh bợ tao, đoán xem vì sao lại thế?"

Tịch Triệu biết đáp án—những kẻ có ý đồ tiếp cận Lộ Kiêu đều bị Từ Tử Dạ và Dương Vũ lọc bỏ. Anh còn đoán được "quy trình làm việc" ấy: beta công tâm, alpha phô diễn sức mạnh, sau lưng có Lộ thị, một loạt combo như thế, ai còn dám dây vào Lộ Kiêu?

Nhưng lòng người khó đoán, trong đó có bao nhiêu thật tâm, đã thuộc về điều chưa biết.

Lộ Kiêu: "Lão Từ khi nãy nói mày bị đưa đi, sắc mặt nó tệ lắm. Tao biết hai người đã nói chuyện. Nếu nó nói gì khó nghe—"

Thiếu niên tóc nâu ngập ngừng.

Tịch Triệu nhướn mày: "Thì sao? Bảo tôi đừng chấp nhặt?"

"Không," Lộ Kiêu "đau buồn" nhắm mắt, môi cong lên, "Mày có xử nó cũng đừng cho tao biết, dù sao ở tình huống đó, đại ca như tao phải tránh hiềm nghi."

Tịch Triệu bật cười.

"Muốn mượn tay tôi để giải tỏa cơn tức à?" nhìn cái đuôi đắc ý vẫy vẫy, đôi mắt đen "hiền từ" cong lên, "Bạn học Lộ à, cậu cũng xấu tính thật đấy."

"Khụ, tao là đang cho tụi nó cơ hội rèn luyện. Đâu thể cái gì cũng để đại ca giải quyết hết được..."

Bạn học Lộ, đúng là chẳng chút bụng dạ.

---

Đùa giỡn một hồi, mọi xung đột được hóa giải nhẹ nhàng. Lộ Kiêu sao có thể là "thiếu gia ngốc" chẳng biết gì? Ở những vấn đề then chốt, hắn thông minh hơn ai hết.

Mặt thiếu niên tóc nâu không chút buồn bã, như đang nói chuyện thường ngày. Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi sáng mống mắt hổ phách, trong suốt lấp lánh.

Tịch Triệu tựa lưng vào ghế:

"Không trách họ sao?"

Lộ Kiêu khựng lại.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn nghiêm túc: "Cội nguồn nằm ở lão già âm hiểm đó, rảnh rỗi thích chơi trò gián điệp quanh tao. Mắng lão Từ, lão Ngư là đồ rác cũng được, nhưng dù sao, họ cũng chỉ là đám trẻ bị cha mẹ lợi dụng để lấy lòng sếp. Chưa kể từ lúc quen tao, hai đứa cũng chỉ mới năm sáu tuổi, cho viên kẹo là khai hết, tối đái dầm mấy lần cũng kể sạch. Nhìn chúng gọi tao đại ca bao năm, lại còn áy náy thế, tao đành rộng lượng chút vậy."

"Chỉ tiếc, con boss 'Dị Tinh Dũng Giả' suýt đánh bại mà chưa đánh được, cũng chưa thấy công chúa luôn." Lộ Kiêu thở dài, "Tao thật tò mò nàng ấy trông thế nào."

Tịch Triệu nghĩ, lớp ba phát hiện hai bạn thân là tay trong của cha, Lộ Kiêu mới bao lớn? Tám hay chín tuổi? Hắn không phải không giận, không oán, nhưng cũng không trút giận vô ích. Sự liều lĩnh, ngạo mạn, bất kham luôn ngấm trong máu, nhưng hắn không bao giờ để bản thân bị kiểm soát mà trở nên méo mó.

Đầu tổ chim ló một sợi lông ngố, Tịch Triệu muốn ấn xuống, nhưng nghĩ lại, không đưa tay, chỉ cười khẽ: "Ừ, cún con khí phách lắm."

Lộ Kiêu: ...

Cún gì cún hoài thế? Ai cún hả? Cẩn thận kẻo con "cún" này cắn mi lần nữa đấy!

---

Không khí lặng lẽ ngưng đọng lại, cảnh hỗn loạn trong phòng ăn khi nãy hiện lên trong tâm trí. Sau khi bình tĩnh, Lộ Kiêu thấy mình quá bốc đồng, quan trọng là hình tượng đại ca ngầu lòi (?), trước mặt Tịch Triệu đã tan tành. Sau này thách đấu, khí thế đã thua một khúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!