Chương 3: Tâm ma la sát

"Điện thoại hỏng rồi, chưa chụp."

Tịch Triệu lấy từ túi áo đồng phục chiếc điện thoại vỡ nát, theo ký ức, chắc là lúc nguyên chủ bị Lộ Kiêu đẩy ra trước khi anh xuyên vào mà rơi vỡ.

Alpha kia có khả năng che giấu cảm xúc kém cỏi, mặt gã đen thui, khóe miệng cong lên đầy gượng gạo: "Không sao, giờ ai cũng biết nó kỳ mẫn cảm mất kiểm soát bị xe bảo hộ kéo đi, cũng đủ mất mặt rồi."

Dĩ nhiên éo đủ!

Alpha trong lòng suýt phun ngụm máu.

Alpha vị thành niên kỳ mẫn cảm mất kiểm soát có gì lạ? Trường nào có xe bảo hộ tin tức tố mà chẳng điều động vài lần một tháng? Dù bị xe kéo đi hơi mất mặt thật, nhưng mọi người cũng chỉ cười cười cho qua, trừ phi phơi ra bộ dạng bạo lực xấu xí mất kiểm soát của Lộ Kiêu, mới là đòn chí mạng.

Nghĩ đến lọ thuốc đắt đỏ mua với giá trên trời, tên alpha lòng đau muốn nứt, nhưng nhìn bộ dạng uể oải vạn năm không đổi của Tịch Triệu, cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.

"Thuốc cậu mua đắt lắm à?" Tịch Triệu đột ngột hỏi một câu.

Alpha lòng mừng thầm, miệng giả vờ khiêm tốn: "Khụ khụ, giá cả không phải vấn đề-"

"À, vậy thì tốt."

Tịch Triệu gật đầu cắt ngang, nói xong vòng qua tên alpha, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Gượm đã! Alpha ngẩn người, ê khoan, tao còn câu "tiếc là chưa phát huy hết tác dụng" rồi ám chỉ mày trả tiền cơ mà?!

"Tần ca, thuốc gì thế?" Đàn em bên cạnh tò mò hỏi.

Alpha giật mình tỉnh táo lại, lập tức cười gượng gạo vài câu, đúng lúc chuông báo vang lên, càng không có cơ hội chặn Tịch Triệu lại.

Một cảm giác quái lạ lướt qua trong lòng.

Không chỉ cắt ngang lời gã, còn cố tình nhắc đến loại thuốc mà gã dặn phải giữ bí mật, thằng này hôm nay sao cứ kỳ kỳ ấy nhỉ?

Nhưng nghĩ sâu thêm, alpha tự bật cười, đáy mắt đầy khinh miệt.

Thôi kệ, chỉ là một thằng ngốc thôi mà.........

Dòng nước chảy qua kẽ ngón tay, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, gân xanh mờ mờ ẩn hiện, như bức tượng điêu khắc tinh xảo, ánh nắng vàng xuyên qua rèm lá chiếu vào, làm nước bắn tung tóe lấp lánh, đầu ngón tay trắng muốt ánh lên như ngọc.

Đứng trước bồn rửa, thiếu niên trong gương kéo cổ áo đồng phục, lộ ra dấu cắn sưng đỏ bên cổ. Haha, chắc phải "cảm ơn" tên phản diện cắn mạnh tay nên phòng y tế chẳng phát hiện ra.

Tịch Triệu mặt không cảm xúc dán băng keo cá nhân lên, nhắm mắt lại, mùi rượu nồng nặc lại vấn vít nơi đầu mũi.

Tequila...

Giờ anh biết rồi, đó là tin tức tố của đối phương.

Hỏi: trường hợp nào thì pháo hôi và phản diện trong truyện mới có giao thoa?

Đáp: pháo hôi ngu si đi kiếm chuyện với phản diện.

Nói ra có thể không tin, nhưng so với cặp công thụ chính, nguyên chủ vai pháo hôi này quen phản diện còn sớm hơn. Hai đứa học chung từ tiểu học, phụ huynh hai bên cũng là bạn học cùng khóa, và chính vì chút dây mơ rễ má này mà nguyên chủ bị gã alpha lúc nãy nhắm làm quân cờ đối phó phản diện, rồi sau đó còn không biết lượng sức mà thèm khát thụ chính, kết cục thê thảm đến mức chẳng đáng được miêu tả dài dòng.

Nhưng, số phận từ khoảnh khắc Tịch Triệu tỉnh lại đã lệch đi một cách vi diệu.....

Tiếp nhận hết ký ức nguyên chủ, Tịch Triệu cảm thấy, trong bộ truyện "Phần Tâm Truy Ái" này, tên pháo hôi đồng tên đồng họ với anh, khách quan mà nói... đúng là hơi khờ.

Nguyên chủ năm năm tuổi bị sốt cao một trận, lành bệnh thì cả người chậm chạp, sắc màu âm thanh thế giới với cậu ta như cách lớp sương mù xám xịt, trong đầu cũng như thiếu mất cái gì.

Rào cản này khiến nguyên chủ lâu dài thiếu giao tiếp hiệu quả với bên ngoài, tính tình dần trở nên u uất ảm đạm, thậm chí từng có tin đồn "tâm thần có vấn đề", nên lúc này nếu có ai chịu làm bạn với cậu ta, thì đúng là quý hóa vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!