Chương 27: Thánh quang rực rỡ

Gập sổ ghi chép môn Lịch sử, Tịch Triệu ngẩng đầu, lần thứ ba nhìn bạn beta nam cố ý đi ngang qua.

"Có việc?"

Giọng không chút ấm áp, như ngọc vớt từ hồ băng.

Beta nuốt cảm giác tê đầu, cười trông còn khó coi hơn khóc: "Tịch, Tịch Triệu, hỏi cậu một câu được không?" Rồi đưa bài tập ra.

Cậu ta tên "Hầu Tử Hào", nhưng vì họ nghe giống Tề Thiên Đại Thánh, bạn bè bỏ luôn chữ cuối, gọi cậu ta là "Khỉ".

Liếc câu hỏi khoanh đỏ, khóe mắt Tịch Triệu thấy nhiều học sinh lén nhìn mình, thò đầu ngó nghiêng, như cá trong ao chờ mồi "tám chuyện".

Tịch Triệu chẳng cần nghĩ sâu, cũng hiểu tâm lý đám trẻ này.

Gã bệnh thần kinh u ám bỗng thành học thần, ai ngờ nổi việc kịch tính thế lại xảy ra quanh mình. Tò mò có, nghi ngờ có, nhưng ngày thường chẳng thân thiết, đương nhiên không tiện xông lên hỏi "Ê anh em, mày thật sự đứng thứ mười toàn trường à".

Tất nhiên, không phải ai xông tới hỏi, Tịch Triệu cũng rảnh bịa chuyện "Long Vương bứt phá từ nghịch cảnh" để trêu.

—Và cũng không phải ai cũng hớn hở tin ngay.

---

Như thường lệ, anh toát khí lạnh, âm u ngồi đó, xua tan mọi thứ. Mấy tiết học trôi qua, chẳng ai dám làm phiền. Giáo viên vào lớp, thấy góc ngồi u ám kia cũng lặng lẽ bỏ ý định khen hay gọi tên.

Nhưng tò mò hại chết mèo, học sinh lớp G gãi đầu gãi tai, cuối cùng vỗ đùi, chọn người gan nhất hỏi Tịch Triệu. Một là để quan sát, hai là để kiểm tra thực lực "tân học thần" này.

Khỉ hào hứng nhận nhiệm vụ, nhưng đứng trước Tịch Triệu mới hiểu áp lực khi anh im lặng.

Trong tự nhiên, động vật đối mặt thú mạnh hơn sẽ cảm thấy sự nguy hiểm, rồi bỏ chạy. Gen người có lẽ còn sót lại chút bản năng này, nên khi gặp đàn anh hay người lớn, đám học sinh nhỏ thường hay rụt rè.

Rõ ràng cùng tuổi, Khỉ lại thấy căng thẳng như khi nhỏ bị bố mẹ dẫn gặp người lớn. Im lặng, mắt cậu lạc đi, ngay khi định bỏ cuộc thì thiếu niên tóc đen nhận lấy quyển tập, nhìn lướt qua.

Vẽ hai đường phụ, Tịch Triệu trả tập: "Thêm hai đường này là giải được."

Đến khi bị bạn vây quanh, Khỉ vẫn ngơ ngác.

"Sao sao? Cậu ấy nói gì?"

"Trời, lúc cậu ấy ngẩng đầu tui suýt ngừng thở, như xem phim kinh dị."

"Khỉ nói gì đi, cậu ấy bảo đừng làm phiền hay gì?"

Nhìn đám cá háu ăn, Khỉ hít sâu, mở tập: "Cậu ấy dạy tui cách giải."

Cả đám: Hơ—

"Còn tự tay vẽ đường phụ."

Cả đám: Hô!

Cả bọn tính thử, thấy đúng, càng sốc.

Nghĩ lại lúc thiếu niên tóc đen cúi vẽ, khí thế dịu đi, không chút khó chịu hay muốn đánh, Khỉ gãi đầu: "Cảm giác cậu ấy không ăn thịt người... còn, còn dễ nói chuyện? Nói chung giao tiếp bình thường thì được."

Đám học sinh ngây thơ nhìn nhau.

Im lặng quái dị, ai đó rụt rè đề nghị: "Hay... sau này gặp bài khó, mình hỏi cậu ấy?"

"Dù sao... đó là thứ mười toàn trường mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!