Chương 2: Xuyên sách thần tốc

Vận may như đáy nồi.

Tịch Triệu kéo vạt áo đồng phục, che kín vết máu trên cổ đã khô, anh vừa đi về phía phòng y tế, vừa sắp xếp mớ ký ức mới ùa vào đầu.

Sắp xếp mãi, cuối cùng vẫn chỉ gói gọn trong năm chữ to đùng—

Vận may như đáy nồi.....

Nhận ra mùi trong kho dụng cụ ảnh hưởng kinh khủng đến thần trí mình, Tịch Triệu cũng không ở lâu, đập người xong là chuồn ngay, trước khi đi còn gỡ bỏ sợi dây nhảy cho tên thiếu niên đang nằm bẹp dí không nhúc nhích nổi trên đệm kia.

Loạng choạng ra đến cầu thang, Tịch Triệu nhìn vào gương soi toàn thân, thu vào mắt thằng nhóc mười sáu bảy tuổi mặc đồng phục, cảm giác chóng mặt trong đầu càng nặng nề hơn.

Thằng nhóc trong gương dáng người thon dài, rõ ràng là giá treo đồ chuẩn chỉnh, vậy mà bị bộ đồng phục nhàu nhĩ biến thành kiểu trai u uất tối tăm. Tóc mái dài lếch thếch che kín mắt, mặt mũi héo úa nhìn chẳng có chút sức sống nào. Tịch Triệu đưa tay vuốt mái tóc dày như rèm cửa kia, thằng nhóc trong gương cũng làm y hệt, lộ ra một khuôn mặt anh quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Đây hình như là... mình...?

Haha, hóa ra đúng là mình thật.

Bạn học Tịch Triệu, người lớn lên luôn dẫn đầu xu hướng thời trang, học ngành Y cũng luôn giữ gìn hình tượng ăn mặc, giờ chỉ biết câm nín.

Rồi một đống ký ức lạ hoắc ùa vào đầu, đợi tiếp nhận xong, tâm trạng anh càng rối như tơ vò.

Thôi thì giới thiệu sơ lược vậy.

Tịch Triệu, hai mươi mốt tuổi, sinh viên xuất sắc lớp thiếu niên đại học G, sắp bước vào hành trình nghiên cứu sinh khoa Y đại học G, là thiên tài trong mắt đàn anh đàn chị, là đứa con cưng mà thầy hướng dẫn luôn khoe khoang với đối thủ truyền kiếp, vậy mà đúng lúc Tịch Triệu đang tuổi trẻ tài cao, đáng lẽ tận hưởng cuộc đời xán lạn, thì lại đu theo trend mà xuyên sách.

Nhìn lại sự nghiệp phát triển vĩ đại của thể loại "xuyên sách" trong văn học mạng, đủ loại chiêu trò đã bị các cây bút gạo cội khai phá hết cỡ, phổ biến nhất là đang cứu người cứu mèo gì đó thì bị xe tông, hoặc thức khuya đột tử bị hệ thống túm gáy bắt làm kí chủ, mô típ cổ điển hơn nữa thì có bồn tắm, bồn cầu, thậm chí cống ngầm trước nhà bị trộm nắp. Thế giới khác bây giờ muốn kéo người qua có vẻ dễ như ăn kẹo, cái gì cũng thành cổng xuyên việt cả.

Tịch Triệu thì hiệu quả hơn, anh chỉ cần bước ra đường thôi, đi bộ một lát là có thể xuyên luôn.

Ngẫm lại cũng hơi buồn cười.

Nhưng nghĩ đến nhân vật anh xuyên vào là loại gì, bạn học Tịch cười không nổi nữa.

Đây là một cuốn ABO đam mỹ drama máu chó tên 'Phần Tâm Truy Ái', alpha công chính bá đạo cuồng ngạo, thời học sinh gặp omega thụ chính lạnh lùng bướng bỉnh, lúc đầu khinh thường thụ, dần dà bị sự kiên cường kiểu bạch liên hoa của cậu ta cuốn hút, rồi vì lí do kinh điển "không hiểu yêu là gì" mà vị alpha bá đạo ấy cứ sỉ nhục thụ đủ kiểu, rồi nào là cường thủ hào đoạt, hợp đồng thế thân. Mãi đến sau này gã ta mới tỉnh ngộ, mở màn cho con đường truy thê dài đằng đẵng.

Thụ trong quá trình này cũng phát huy triệt để thể chất vạn nhân mê của mình, bất kỳ ABO nào tiếp xúc với cậu ta đều yêu cậu ta tới điên dại, rồi bị công ghen tuông nổi điên, dùng biện pháp "trời lạnh rồi nhà họ Vương phá sản đi" (*) các thứ. Hai người cứ thế quấn lấy nhau từ cấp ba lên đại học rồi tốt nghiệp, thụ trốn công truy, cả thế giới thành sân chơi drama của hai đứa.

Tiếp nhận xong đống "kỳ quan" tra tấn tinh thần này, Tịch Triệu cảm giác tam quan và logic của mình bị dập cho tan tác. Tụi bay rảnh thế sao không đi nhà máy vặn ốc vít cho rồi? Anh tôn trọng sự đa dạng của văn học và loài người, nhưng làm ơn, xin đừng vạ lây kẻ vô tội.

Theo công thức kinh điển, thể loại này sao có thể thiếu nam phụ thúc đẩy tình cảm của cặp chính chứ?

Đó là bến đỗ không cần được đền đáp khi thụ chính tuyệt vọng, là tảng đá bất diệt trên con đường truy thê của công, có thể khiến thụ ấm lòng rơi nước mắt, tâm suýt lung lay, cũng khiến công chính phát điên đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cho đến cuối cùng cũng chỉ nhận được kết cục đắng lòng "em vẫn yêu anh ấy", thậm chí còn phải chủ động nhường bước mà nói với thụ rằng "từ giờ anh nguyện làm anh trai của em".

Cung phụng vì tình, nghe mới cảm động làm sao.

Gã nam phụ có khuôn mặt sắc như đao khắc, gia thế ngang cơ công chính, tu luyện đạo "l**m cẩu" đến trình độ thượng thừa kia chính là—

— tên alpha chó điên vừa bị Tịch Triệu quất nửa sống nửa chết trong kho dụng cụ...

Công tử nhỏ nhà họ Lộ, Lộ Kiêu.

"Kiêu" nghĩa là ngựa tốt, hàm ý dũng mãnh kiêu hùng.

Nhân vật nam phụ này đúng như tên, ngoài việc sắm vai công tám "lụy tình" ra, hắn còn là boss phản diện điên nhất bộ truyện, một người gánh hai vai, hiệu suất max ping.

Người này vì được thụ chính tốt bụng giúp một lần mà yêu đến điên dại, từ đó bám lấy cặp chính cắn xé không buông, từ chính truyện cắn cho tới ngoại truyện, mạng sống dai như gián đập mãi không chết, suốt ngày quậy phá điên cuồng, xứng danh là chiến cơ trong làng chó dại.

Còn Tịch Triệu ấy à? Vốn chỉ là tên pháo hôi thèm khát thụ mà đắc tội đại boss phản diện mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!