Chương 19: Ngọn lửa ghen tị

Trường Quân sự Một, học phủ quân sự cao nhất cả nước, là thánh điện trong lòng mọi ABO. Ai vào được, dù giới tính nào, cũng là rồng phượng giữa người, tương lai chắc chắn rực rỡ.

Tuyển sinh quân sự khác đại học thường. Sau kỳ thi đại học, thí sinh đạt điểm trường quân sự phải tham gia "Kỳ thi tuyển sinh thống nhất các trường quân sự cao cấp", gọi tắt là "Đại hội Quân trường". Thứ hạng cuối cùng quyết định có trúng tuyển hay không.

Năm thứ hai sau khi phân hóa ABO, các học viện quân sự lớn còn liên hợp tổ chức một lần "Kỳ thi dự bị", những học sinh vượt qua sẽ có thể nhận được điểm cộng tương ứng tại "Đại hội Quân trường". Trong kỳ thi, tất cả thí sinh sẽ được phân bổ ngẫu nhiên vào các khu vực thi đấu khác nhau. Với nhiều đại gia tộc, điểm cộng chẳng ảnh hưởng gì, quan trọng nhất là trở thành nhà vô địch khu vực để sớm được các lãnh đạo cao cấp học viện quân sự ưu ái.

Lộ Kiêu là quán quân nhóm alpha khu vực của mình. Trong trung tâm thương mại, hắn đưa ảnh chứng nhận vô địch mới được phép lên cứu người. Nếu không, bảo vệ dù lơ là cũng chẳng để học sinh trung học xông vào đám cháy.

"Tao nhớ ra rồi, hình như mày là..." Lộ Kiêu lục lọi ký ức, "đối thủ ở vòng tứ kết của tao?"

Năm "Kỳ thi dự bị" ấy, Lộ Kiêu vẫn đang học khối ba trung học cơ sở tại Lịch Tư Khắc Lâm, "Khóa huấn luyện quân sự" tập trung các alpha lại với nhau là của khối bốn trung học phổ thông mới có, vì vậy hắn hoàn toàn không nhớ mình từng gặp Tần Văn Châu trong trận tứ kết.

Kho tạp vật lặng im một thoáng. Lâu sau, Tần Văn Châu thảm hại trong góc bỗng cười phá lên, càng cười càng to, càng điên cuồng, cười đến gập lưng, nước mắt trào ra vẫn cười.

"Mày thế mà giờ mới nhớ ra tao là ai... mày thế mà giờ mới nhớ..."

Vậy ba năm qua, ngọn lửa ghen tị thiêu đốt gã tính là gì?

---

Nhà họ Tần đời đời làm chính trị, đường đời Tần Văn Châu từ lúc sinh ra đã được quy hoạch. Nhưng chẳng biết lớn lên ăn phải thứ gì bẩn thỉu, gã lại muốn thoát khỏi con đường định sẵn.

Quân đội và chính trị không can thiệp nhau. Tần Văn Châu chỉ có thể nghĩ đến việc vào học viện quân sự, nhưng việc điền nguyện vọng sau thi đại học không do gã tự quyết định, vậy nên "Kỳ thi dự bị" trở thành cơ hội duy nhất còn lại, chỉ cần có thể giành vô địch khu vực, gã sẽ có đủ can đảm để đấu tranh với gia tộc xin phép đăng ký học viện quân sự sau thi đại học.

Ban đầu mọi thứ suôn sẻ—đăng ký, thi đấu, suôn đến mức Tần Văn Châu tưởng mình sắp thành công. Rồi ở vòng tứ kết, gã đối đầu Lộ Kiêu—

Và thua thảm hại.

Tần Văn Châu còn chưa kịp phản ứng, trận đấu đã kết thúc. Thiếu niên tóc nâu nhảy xuống từ bục cao, từ đầu đến cuối chẳng ngoảnh lại. Khoảnh khắc đó, gã nhận ra khoảng cách giữa "thiên tài" và thiên tài. Gã, một "thiên tài" trải qua biết bao gian nan đến được vòng tứ kết, lại dễ dàng bại trận trước alpha đỉnh cấp trong chưa đầy một phút.

Hận ý bùng cháy nhanh đến chính gã cũng kinh ngạc.

Ghen tị—cảm xúc phức tạp nhất của con người. Lột bỏ oán hận cầu mà không được, đáy lòng lại là sự thừa nhận và ngưỡng mộ người bị ghen tị, linh hồn tầm thường ngày đêm dằn vặt trong lửa ghen, càng đau khổ, càng thấy rõ sự bất lực của mình, bùn đen cuối cùng toàn bộ hội tụ lại với nhau, điên cuồng nhắm vào cá thể xuất sắc ấy.

Nhưng gã ghen đến phát điên, dốc hết tâm trí kéo đối phương xuống, bất chấp trở nên xấu xí, gần như phát rồ, vậy mà người kia thậm chí còn chẳng nhớ nổi gã là ai.

Thật quá nực cười.

Tần Văn Châu bỗng thấy mình cũng như trò cười này, cuối cùng, tất cả chỉ là công cốc.

---

Nhìn Tần Văn Châu trong góc, tinh thần như bị rút sạch, Lộ Kiêu mím môi, không biết nói gì, vô thức quay sang đôi mắt đen bình thản. Cảm giác khó chịu trong lòng mới vơi đi chút.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Tịch Triệu không đổi nhiều. Thấy màn "tiết lộ backstory" kết thúc, anh đứng dậy, phủi bụi áo, nhàn nhạt phun ba chữ:

"Báo cảnh sát."

Vở kịch này, đến lúc hạ màn rồi.

---

Chuyện nghiêm trọng, Lộ Kiêu sợ xử lý không tốt, đành gọi trợ lý riêng của gia đình. Trợ lý beta cực kỳ chuyên nghiệp, hỏi sơ tình hình rồi nhanh chóng tiếp quản.

Đến giờ, đêm đã buông. Lộ Kiêu vừa chịu đựng một lần kỳ mẫn cảm, hơi yếu, mua mũ bóng chày đội lên, bóng tối che nửa gương mặt.

Xa xa là tiếng còi xe cứu hỏa và Cục Kiểm Tra, đám đông xôn xao. Trong góc vắng của trung tâm, cách vài bước, trên bậc thang là bóng dáng cao gầy thanh thoát.

Tịch Triệu hơi nghiêng mặt, ánh trăng từ trán rơi xuống sống mũi, tỏa ra ánh lạnh. Gió đêm lùa qua, áo mỏng phất phơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!