Tịch Triệu và Lộ Kiêu ở trong một căn phòng đôi sang trọng của khách sạn Marison. Cửa chính đối diện phòng khách, hai phòng ngủ nằm sau hai cánh cửa trái phải, chẳng khác gì một căn hộ tiện nghi thu nhỏ.
Chuông cửa vang lên. Một lúc sau, giọng nói hơi khàn khàn truyền ra từ chuông hình.
"Xin chào?"
"Chào ngài, tôi là nhân viên khách sạn Marison. Hôm nay ngài đã thắng trận bóng chuyền bãi biển do khách sạn tổ chức. Tôi đến để xác nhận quyền miễn phí phòng và tặng ngài một chiếc bánh chúc mừng do chính đầu bếp của chúng tôi chuẩn bị. Ngài có thể mở cửa được không ạ?"
Bên kia im lặng một lúc.
Mọi âm thanh qua đường dây đều mang chút chất điện tử, nhân viên chỉ nghe thấy những tiếng "sột soạt" khe khẽ, như vải vóc cọ xát vào nhau.
Sau tiếng bước chân xa dần, chủ nhân căn phòng dường như nói gì đó với người bên cạnh, kèm theo một tiếng cười khe khẽ, như trêu đùa bên tai.
"Chờ chút."
Nhân viên giữ nụ cười chuyên nghiệp, thầm nghĩ giọng này dễ nghe thật, chủ nhân của giọng nói chắc hẳn đang vui lắm. Chắc vì được miễn phí phòng, khoản đó đâu phải nhỏ!
Cửa mở, một bóng dáng cao lớn hiện ra từ bóng tối, khiến nhân viên bất giác đứng thẳng lưng.
"Chào ngài, đây là hóa đơn miễn phí phòng của ngài. Bánh này nếu không dùng trong vòng nửa tiếng, nên bảo quản trong tủ lạnh. Tôi có thể giúp ngài đẩy vào không?"
Ký xong tên, Tịch Triệu liếc nhìn xe đẩy. Dưới lớp nắp trong suốt là chiếc bánh kem tinh tế, vòng cherry đỏ mọng điểm xuyết trên cùng, chỉ nhìn thôi đã tưởng tượng được độ mịn màng của kem tan trên lưỡi.
Chẳng biết nghĩ gì, nụ cười trong mắt anh sâu thêm vài phần, khẽ lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi tự làm được."
"Chúc ngài một buổi tối vui vẻ."
Cửa đóng lại, nhân viên hoàn thành nhiệm vụ cũng rời đi, thầm nghĩ căn phòng này hình như có hai người, người còn lại đi chơi đâu rồi nhỉ? Tối nay có tiệc lửa trại trên bãi biển, biết đâu tan ca anh ta còn kịp tham gia nốt phần cuối...
Lúc này, 'người còn lại đi chơi' đang vùi mặt sâu vào gối, cơ vai và thắt lưng căng lên rồi lại thả lỏng, uốn cong rồi lại nhô lên, cả người phủ một lớp ửng hồng.
Nghe tiếng bước chân, đôi mắt hổ phách mọng nước ngước lên, tóc mái ướt át dính vào má, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao.
— Như đứng chênh vênh bên bờ vực mê ly, chỉ chờ một cái chạm để rơi xuống.
Trong phòng bật điều hòa, không quá nóng, nhưng Lộ Kiêu chỉ khoác độc một chiếc sơ mi không vừa vặn, vạt áo lấp ló che đến đùi, làn da màu lúa mạch lấp lánh mồ hôi, ánh lên vẻ bóng bẩy. Nhưng tất cả chẳng phải điểm nhấn cuốn hút nhất. Ít nhất, ánh mắt Tịch Triệu lướt qua dáng vẻ này, cuối cùng dừng lại nơi eo lưng hắn.
"Còn ổn không?"
Anh cúi xuống chạm vào má Lộ Kiêu. Thiếu niên tóc nâu nhạy cảm đến mức chỉ cần chạm nhẹ đã run rẩy, ý thức mơ hồ lẩm bẩm: "Căng quá..."
Một chiếc đuôi chó lông xù thò ra từ vạt áo, lúc trước Tịch Triệu đã cẩn thận đặt nó đúng chỗ, vậy mà chỉ rời đi một lát, chú chó tham ăn đã làm mọi thứ rối tung. Đầu gối khép chặt, đuôi còn ngoắc đến tận mắt cá, như muốn giấu nó đi hoàn toàn.
Tịch Triệu hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại cũng chẳng trách. Nuôi một chú chó tinh nghịch thì phải chấp nhận những trò quậy phá. Không thể chỉ thích cái mềm mại khi nó rúc vào lòng làm nũng, rồi lại bực bội khi nó lao vào vũng bùn lăn lộn. Như lời một bạn học nào đó từng giả ngoan, lí nhí tự biện rằng: "Chó con rên ư ử thì có biết gì đâu, chẳng phải đáng được tha thứ sao?"
Tịch Triệu tự nhận mình rất kiên nhẫn.
Ngón tay lướt qua đường eo, chậm rãi kéo chiếc đuôi ra. Lông khô khốc giờ ướt một mảng, cọ vào da mang theo cảm giác ngứa ran tận xương. Lộ Kiêu bật ra một tiếng rên dính dớp, vừa định co người lại, mông đã "bốp bốp" ăn hai cái vỗ, trong tiếng nức nở, chiếc đuôi bị Tịch Triệu nắm lấy, ngón tay vuốt dọc đến gốc, chạm vào đoạn vừa bị "nhả" ra.
Sao lại nghịch thế cơ chứ?
Cổ tay khẽ dùng sức. Nhìn chiếc bánh thơm ngậy, rồi nhìn thiếu niên tóc nâu đang muốn cuộn tròn lại, Tịch Triệu cười khẽ:
"Muốn ăn bánh không?"
Đầu óc hỗn loạn chỉ kịp bắt lấy từ khóa, Lộ Kiêu run rẩy dữ hơn, lắc đầu, nghẹn ngào: "Không... không muốn nữa anh ơi... em thật sự... hu... thật sự..."
Bức bối che mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!