Bầu trời ở Marison nắng đẹp rực rỡ.
Kỷ Tự Doãn nằm dài trên ghế bãi biển, đặt ly nước chanh xuống, giọng anh nhẹ nhàng: "Ban Tuyên truyền vốn định lôi cậu đi quay phim tuyển sinh, ai ngờ cậu chơi trò mất tích, xin nghỉ luôn. Cuối cùng, đành phải kéo tôi thế chân. Nhưng nhìn bộ dạng của họ, chắc chắn chưa từ bỏ đâu, sang năm thể nào cũng tiếp tục rình rập cậu cho mà xem."
Tịch Triệu nhướng mày: "Vậy thì sang năm tôi tiếp tục xin nghỉ chạy trốn là được."
Kỷ Tự Doãn bật cười, giả vờ nghiêm túc: "Thế thì tội của tôi lớn lắm đấy nhé!"
...
Hè năm ngoái, lúc gặp Kỷ Tự Doãn ở chỗ đăng ký nhập học của Đại học Y, Tịch Triệu hơi bất ngờ. Năm nay kỳ thi đại học, Tịch Triệu đúng là nổi bần bật, nhưng đám bạn cùng khóa cũng chẳng vừa. Chẳng hạn như Kỷ Tự Doãn, cựu chủ tịch Hội Học sinh trường Lịch Tư Khắc Lâm, tổng điểm cũng lọt top 5 toàn quốc. Tịch Triệu thân với Kiều Tri, nhưng với Kỷ Tự Doãn thì chỉ xã giao. Trong nhóm chat, anh từng tiện miệng hỏi Kiều Tri định thi vào "Kinh Sư Quốc Mậu", cứ tưởng hai anh em này chí hướng giống nhau.
Ai ngờ, Kỷ Tư Doãn cũng chọn Đại học Y.
Lúc mới quen, Tịch Triệu đã lờ mờ nhận ra Kiều Tri có chút tâm tư "không đơn thuần" với anh trai mình. Nhưng chuyện tình cảm của người ta, anh chẳng tiện xen vào. Sau này, nhờ kinh nghiệm làm chủ tịch thời cấp ba, Kỷ Tự Doãn trở thành ứng viên sáng giá cho vị trí chủ tịch Hội sinh viên Đại học Y, dần dà cũng thân thiết hơn với Tịch Triệu.
Gió biển khẽ lùa qua tóc mai, hòa lẫn tiếng ồn ào náo nhiệt trên bãi cát. Kỷ Tự Doãn bất chợt lên tiếng: "Nói ra thì, tôi vẫn còn nợ cậu một lời cảm ơn."
Tịch Triệu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng tò mò, dù trong ký ức chẳng có manh mối nào liên quan đến lời 'cảm ơn' này. Anh không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng chờ câu tiếp theo.
Kỷ Tự Doãn cười: "Dù thông tin chính thức đã bị ém nhẹm, nhưng nhà Kỷ có kênh riêng để dò la. Vụ bê bối 'thí nghiệm phi pháp' mấy năm trước, khiến hàng loạt công ty dược phá sản, giám đốc Minh Thành vào tù, chắc chắn cậu và cậu em Lộ Kiêu đóng vai trò then chốt, đúng không?"
Tịch Triệu không đáp.
Sau khi Gift và Thiên Minh Kì lần lượt sụp đổ, hội đồng quản trị Minh Thành cũng "thay máu" ồ ạt. Hạ Dật Thanh, người vốn dĩ đã sôi máu từ lâu, ra tay không khoan nhượng, lại có thượng tướng Tịch Cảnh Thần lẫy lừng chống lưng, diễn một màn "đánh kẻ ngã ngựa" kinh điển. Chỉ trong thời gian ngắn, gã khổng lồ ngành dược ngày nào đã bị Helisherland thâu tóm gần hết cổ phần.
Nếu không phải phía trên thấy nhà Hạ 'nửa tây nửa ta' có lý lịch chính trị 'hơi mờ ám' mà ra tay cản lại, thì năm ngoái Minh Thành đã đổi tên thành "chi nhánh Helisherland" từ lâu rồi.
Nhìn ông ta xây lầu cao, rồi nhìn nó sụp đổ. Vụ việc này lan rộng quá, Tịch Triệu cũng chẳng theo dõi kỹ xem cuối cùng dính líu bao nhiêu doanh nghiệp. Nhưng nghe Kỷ Tự Doãn đột nhiên nhắc tới...
"Không phải nhà họ Kỷ," Kỷ Tự Doãn nói, "mà là đứa con rơi mà bố tôi đặt kỳ vọng."
Ồ, hay lắm.
Tịch Triệu thầm nghĩ, "Bộ sưu tập phụ huynh kỳ quái" lại thêm một trang. "Drama nhà giàu" lại thêm một vụ.
Là vị công phụ dịu dàng trong Phần Tâm Truy Ái, Tịch Triệu biết chút ít về gia thế Kỷ Tự Doãn. Cha mẹ anh ta là kiểu "hôn nhân thương mại" chính gốc, sinh ra Kỷ Tự Doãn như một "nhiệm vụ hoàn thành" rồi ai nấy tự do tung hoành. Điều tốt duy nhất họ làm là sợ Kỷ Tự Doãn cô đơn, bèn nhận nuôi Kiều Tri từ trại trẻ mồ côi. Hai vị 'hải vương' tung hoành đến trung niên, chẳng hiểu bị sét đánh kiểu gì mà bỗng 'ngộ ra' mọi thứ đều là phù du, gia đình mới là bến bờ.
Thế là họ quay về bù đắp "tình thân thiếu thốn" cho Kỷ Tự Doãn, lúc này đã hơn mười bảy tuổi.
Kỷ Tự Doãn cười nhạt: "Tôi thà mong họ đừng bao giờ để ý đến tôi."
Một gia đình tan rã cả chục năm mà đòi "bù đắp" đã đủ nực cười. Đùng một cái, lại lòi ra một đứa con rơi hơn Kỷ Tự Doãn tận năm tuổi. Nhà Kỷ chẳng khác gì bãi chiến trường, paparazzi mà tới chắc quay được cả bộ phim tài liệu tám tiếng.
Theo lời Kỷ Tự Doãn, "ông anh" kia đúng là có chút tài năng, không chỉ khiến cha Kỷ muốn cho hắn ta "nhận tổ quy tông", mà hắn ta còn âm thầm gây khó dễ cho Kỷ Tự Doãn và Kiều Tri.
"Hắn muốn tống cả tôi và Tiểu Tri ra nước ngoài."
Nghe đến đây, Tịch Triệu khẽ nhướn mày, như thể bắt được một manh mối.
"Nhưng không ngờ hắn tự đào hố chôn mình, âm thầm hợp tác với gã giám đốc Minh kia, giờ đã bị tống vào tù," Kỷ Tự Doãn cong môi, nụ cười đầy mỉa mai. "Thế nên giờ cha mẹ tôi chỉ còn mỗi tôi là người thừa kế. Việc tôi thi vào Đại học Y đã khiến họ hoảng hồn, chẳng dám hó hé gì về chuyện đuổi Tiểu Tri đi nữa."
"Tịch Triệu, dù thế nào, tôi thật sự rất cảm ơn cậu và cậu em Lộ Kiêu."
Mây trôi lững lờ trên bầu trời, ánh mắt Tịch Triệu hướng về đường chân trời xanh thẳm, khóe môi khẽ cong.
Lại là "hiệu ứng cánh bướm" sao?
Trong Phần Tâm Truy Ái, công ba Kỷ Tự Doãn hết lòng quan tâm thụ chính, dù không nói thẳng, nhưng ai cũng thấy rõ sự "thâm tình" của anh ta. Rồi Hạ Tử Tranh xuất hiện, tiếp quản ghế chủ tịch Hội Học sinh, mạnh mẽ tuyên bố thụ chính là omega gã để ý, còn đám người kia chỉ là lũ sâu kiến... (đoạn tình tiết sặc mùi Long Ngạo Thiên này xin được phép bỏ qua). Cuối cùng, chủ tịch Kỷ vì tình mà tan nát cõi lòng, lặng lẽ ra nước ngoài, trở thành "kẻ thua thảm hại nhất trong đám bại khuyển".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!