Chương 14: Tuyệt đối không lệch hướng

Lịch Tư Khắc Lâm có nghỉ lễ tháng, nhưng sau hai tiết chiều cuối tuần, học sinh có thể tự do hoạt động.

Chuông tan học vừa reo, lớp học bùng nổ như muốn lật tung nóc nhà. Giáo viên dặn dò vài câu, rồi dưới ánh mắt háo hức của đám học trò, nhanh chóng thả tự do. Câu lạc bộ, tán gẫu, dạo phố, chơi thể thao... Khối năm vốn chưa bước vào giai đoạn nước rút thi đại học, lớp G lại vốn dĩ thảnh thơi, nên chẳng ai muốn ngồi lại trong lớp vào giờ nghỉ.

Trừ Tịch Triệu.

Chưa chiều tối, ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn dồi dào. Thiếu niên tóc đen cúi đầu, bút lướt nhanh trên bài kiểm tra, chẳng màng đến thế giới bên ngoài.

Video scandal "nợ nần" vẫn treo trên app sinh hoạt của trường, độ hot bàn tán vẫn cao ngất. Đương sự trong vụ lùm xùm ấy ngồi cùng lớp, khiến thái độ học sinh lớp G với Tịch Triệu sợ hãi hơn là tò mò. Bình thường, đừng nói rủ anh đi chơi, chỉ vô tình đi ngang thôi đã muốn tàng hình tại chỗ.

Khi tụ tập nói chuyện phiếm, cứ nghĩ đến dáng vẻ u ám, lặng lẽ của anh, đám học sinh chưa đủ tuổi thành niên không khỏi rùng mình, cảm giác Tịch Triệu còn đáng sợ hơn cả sứ giả câu hồn trong truyện ma quỷ.

Tịch Triệu rất hài lòng với điều này. Ít giao thiệp vớ vẩn, anh có thể dồn hết tâm sức vào học.

Như lúc này, nếu có người cầm đáp án đứng cạnh, sẽ thấy tốc độ làm bài của anh nhanh đến kinh người, độ chính xác cũng đáng sợ không kém.

Hoàn thành một đề thi, anh liếc màn hình điện thoại xem giờ, khẽ nhíu mày, không hài lòng với bản thân.

Năm 16 tuổi, anh vào lớp đặc biệt của Đại học G, nén ba năm phổ thông vào một năm. Mỗi ngày tỉnh dậy là thi, nghe giảng, sửa bài, thi tiếp. Một năm trời, lượng bài tập không bao giờ dưới mức nước rút thi đại học. Đến giấc mơ cũng toàn liên quan đến tính toán.

Nhưng đã rời xa môi trường khắc nghiệt đó hơn hai năm, từ cảm giác tay đến cách tư duy đều khó trở lại đỉnh cao ngay được.

Phải luyện thêm một thời gian nữa.

Tịch Triệu khẽ thở dài, rút thêm một đề mới.

"Em dùng phương pháp tính nhanh à?"

Giọng hỏi ôn hòa vang lên, Tịch Triệu ngẩng đầu, mới thấy hiệu trưởng "Địa Trung Hải" họ Hà từng tiếp xúc vài lần đứng trước bàn, chẳng biết đã nhìn anh bao lâu.

Hiệu trưởng họ "Hà", dạy môn toán, cầm tờ giấy nháp Tịch Triệu tính, giọng nửa cảm khái nửa vui mừng: "Em dùng thuần thục thật."

"Phương pháp truyền thống" là nền tảng toán học, giải được mọi phép tính cộng trừ nhân chia, nhưng với các phép tính phức tạp hoặc số lớn, phải lặp lại nhiều bước, tốn sức và dễ sai. "Tính nhanh" tận dụng mối quan hệ đặc biệt giữa các số để đơn giản hóa, tăng tốc độ và độ chính xác.

Nghe thì cao siêu, nhưng luật tính nhanh đủ khiến người mới chùn bước. Nếu không luyện nhiều, cơ bản là mù tịt. Trong mắt thầy Hà, chỉ vài học sinh lớp A dùng được kha khá.

"Em tự học à?" Hiệu trưởng Hà hỏi.

Tự học ư?

—"Một giờ, không làm xong đống đề này, tối nay đừng ăn cơm."

Trong căn phòng bụi bặm, thiếu niên ngồi trên ghế, ngẩng lên chỉ thấy mái tóc lấm tấm bạc và hai nếp nhăn sâu hoắm bên miệng người kia. Lời nói nghiêm khắc như xiềng xích, trói chặt anh giữa đống giấy nháp ngập trời.

Mắt khẽ cụp, Tịch Triệu nghĩ, cũng tính là tự học. Anh từng dồn hết sức, chỉ để chứng minh với người đó rằng bà không thể giam cầm anh.....

Thấy Tịch Triệu gật đầu, hiệu trưởng Hà không hỏi thêm, nghiêm túc chỉ điểm vài chỗ. Càng lật bài tập Tịch Triệu làm, mắt càng lóe lên sự kinh ngạc: "Trình độ em thế này... kỳ thi trước của em lẽ ra không nên thấp như thế chứ?"

Dù không vào lớp A, cũng không thể nào xếp chót bảng lớp G được.

Tịch Triệu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Lúc trước em bị việc khác phân tâm, giờ đã ổn rồi."

Hiệu trưởng Hà lập tức nhớ hơn bốn mươi vạn thằng bé này ném ra. Không cần Tịch Triệu phải nói thêm, ông tự bổ sung chi tiết: Trời ơi, đây chẳng phải là thiên tài bị vùi lấp trong truyền thuyết sao? Quả nhiên thiên tài tính tình có phần kỳ quái, cần chút k*ch th*ch để bùng nổ!

Thầy Hà, tự nhận mình tinh mắt, thấy rất vui mừng.

"Cứ chuẩn bị tốt cho kỳ thi phân lớp, sắp tới còn có cuộc thi Toán, thầy thấy em rất có tiềm năng," đặt tờ nháp xuống, ánh mắt thầy thêm phần thương mến, "chuyện khác cứ để thầy lo, đừng bận tâm."

Mắt đen lóe ý cười, nhưng không chạm tới đáy mắt. Tịch Triệu nghĩ, sau hôm nay, Tần Văn Châu chắc lại bị gọi lên "uống trà" liên tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!