Chương 13: Dấu vết ban đầu

Thật ra, Lộ Kiêu chưa từng nghĩ mình sợ đau. Xưa nay, va vấp trầy xước với hắn – một alpha – là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng Tịch Triệu lại sở hữu một thứ quyền kiểm soát đáng sợ. Trên sân tập, anh biết rõ kiểu đau nào khiến đối thủ nhanh chóng mất ý chí phản kháng. Còn giờ đây, anh nắm chắc giới hạn chịu đựng của vết thương – thêm một chút là sụp đổ, bớt một chút lại chẳng đủ để "dạy dỗ". Anh thong dong, tự tại, như thể mọi thứ chỉ là trò chơi.

Dù là đau đớn hay th* d*c, tất cả đều không do Lộ Kiêu kiểm soát.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve hè kêu điên cuồng. Mồ hôi nóng rịn trán, khoảnh khắc tim siết chặt, Lộ Kiêu thậm chí nghe được dòng máu cuồn cuộn trong mạch.

Một nỗi hoang mang kéo lấy linh hồn hắn, chậm rãi lôi nó đến mép vực thẳm, chao đảo, mơ hồ, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.........

"Xong rồi, để khô chút, đợi thuốc ngấm mới mặc áo vào."

Thấy Lộ Kiêu run bần bật lúc bôi thuốc, Tịch Triệu tốt bụng để hắn tựa vào bàn. Khi anh rửa sạch thuốc trên tay trở ra, Lộ Kiêu vẫn câm như hến, gục mặt xuống bàn, cổ lấm tấm mồ hôi, đầu chôn chặt vào cánh tay, chẳng thấy rõ biểu cảm.

Tịch Triệu: "Vết sưng cục bộ do va đập mạnh làm cản trở tuần hoàn máu. Thuốc cậu mang đến phải xoa kỹ mới phát huy tối đa, nếu không sáng mai dậy sẽ đau hơn."

Thấy Lộ Kiêu không phản ứng, nhìn tấm lưng thê thảm của hắn, Tịch Triệu không khỏi liên tưởng đến một chú cún tai cụp đuôi rũ, cuộn mình trong góc rên ư ử.

Tịch Triệu thấy mà buồn cười, nhưng chẳng mảy may động lòng.

Sau khi học y, Tịch Triệu đã thẳng tay loại bỏ Nhi khoa khỏi kế hoạch nghề nghiệp. Anh biết mình không đủ kiên nhẫn dỗ dành trẻ con. Như giờ đây, dù bạn học nào đó đang yếu đuối, Tịch Triệu vẫn vô tình chạm vào vết thương nóng rực, sưng vù ấy.

"Áu!"

Lộ Kiêu lập tức bật dậy vì đau, mắt hổ phách long lanh nước, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy oán trách.

Đôi mắt đen lướt qua hàng mi khẽ run, thiếu niên trước mặt vẫn mang chút ngỗ ngược, nhưng chẳng dám bùng nổ, phối với mái tóc xoăn ướt mèm dính trán, trông đúng là có vài phần đáng thương.

Vừa hung dữ vừa hèn nhát.

Tịch Triệu rút tay về, giọng lạnh tanh: "Đừng nằm trên bàn tôi khóc."

"Tao có khóc đâu..." Lộ Kiêu không nhịn được phản bác. Không phải cứng miệng, dù giọng đúng là có khàn đi đôi chút, nhưng khóc vì chuyện này thì mất mặt bỏ mẹ.

"Ờ," Tịch Triệu đáp bâng quơ, bắt đầu thu dọn đống bài kiểm tra trên bàn, "Giờ thuốc bôi xong rồi, bạn học Lộ, cậu có nên rời khỏi ghế tôi, trở về phòng cậu không?"

Hắn vốn định đứng dậy, nhưng nghe thế lại ngồi phịch xuống, hậm hực, kiểu "hứ, tao không dậy đấy mày đuổi nổi tao à".

Tịch Triệu vẫn bình thản, thậm chí nghĩ đến lưng hắn giờ chắc vừa đau vừa ngứa, cơn đau ắt hẳn đang nhảy disco ở đầu dây thần kinh, anh còn thấy chút "xót xa" cho hành động báo thù trẻ con này.

"Thích cái ghế này thì mang về đi." Dù sao anh có thừa.

Lộ Kiêu: ...

Bộ nhà tao thiếu ghế à?!!!

Khiêu khích bị gạt qua dễ dàng, Lộ Kiêu sờ mũi. Sau khi bình tĩnh lại từ cơn đau đớn, hắn cũng thấy mình hơi trẻ con, ánh mắt rơi lên đống bài kiểm tra, bèn đổi đề tài để che giấu: "Mày chuẩn bị thi phân lớp à?"

Tịch Triệu không đáp trực tiếp: "Học sinh Lịch Tư Khắc Lâm ai chả chuẩn bị."

Sắc mặt trầm xuống, Lộ Kiêu cau mày: "Mày cũng muốn vào lớp A?"

"Không được à?"

"Chậc," thiếu niên tóc nâu trợn trắng mắt, "Lớp A có gì hay, toàn một lũ..."

Nửa câu sau lẩm bẩm quá nhỏ, Tịch Triệu không nghe rõ, nhưng từ việc Lộ Kiêu thà rằng nửa đêm tìm "thủ phạm" đánh mình te tua, cũng không thèm tìm các A cùng lớp, cũng đủ thấy hắn chẳng ưa gì lớp đó.

Đây là chi tiết mà 'Phần Tâm Truy Ái' không đề cập. Nguyên tác chỉ xoay quanh việc đám học sinh này yêu đương rối rắm, từ tam giác tình tay ba đến tứ giác, ngũ giác. Học hành ư? Nhân vật chính trong drama học đường máu chó mà cũng phải học nghiêm túc sao? Một ngày 24 tiếng không phải dành hết để "trong biển khổ lật sóng yêu hận" à?

Tịch Triệu chẳng muốn dính vào drama. Thế giới ABO có quá nhiều thứ anh chưa từng tiếp xúc, chỉ có thể dành thời gian học và bù đắp. Dù vẫn ôm hy vọng trở về thế giới cũ, anh cũng phải chuẩn bị cho khả năng mắc kẹt nơi đây mãi mãi. Dù ở đâu, "kiến thức và năng lực" luôn là chỗ dựa để tồn tại. Vì vậy, anh không định tiếp tục ở lại lớp G.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!