Chương 12: Khách đêm khuya

Lộ Kiêu thấp hơn Tịch Triệu chút, giờ lại cúi đầu, nhiệt độ khi nói thấm qua vải, mang chút dị thường kỳ quặc, nhưng đối phương có lẽ chẳng nhận ra, ngực phập phồng, như còn muốn nói gì.

"Đại ca!"

Tiếng hét từ cửa phá vỡ không gian tĩnh mịch, Dương Vũ dẫn theo beta nam khác chạy tới, vòng qua thân hình alpha to như tường thành, beta tiến một bước, nhìn rõ tư thế hai người, nụ cười lập tức hóa kinh hoàng.

Tịch Triệu liếc qua khóe mắt, chỉ thấy bạn học này giống như giây sau sẽ lôi khăn tay nhỏ điên cuồng lau mặt Lộ Kiêu, vừa lau vừa khóc gào "Các người làm gì vậy? Các người làm gì vậy?".

Lộ Kiêu chống người lật sang bên, không biết động đến đâu lập tức đau đến hít hà, thấy beta mặt "táo bón" còn hơi ngơ ngác: "Mày đau bụng à?"

Tui đau tim!

Beta méo miệng gượng cười, vội cùng Dương Vũ đỡ Lộ Kiêu: "Lão Ngư chẳng phải bảo thằng họ Tần yếu xìu sao? Sao lại làm đại ca thành thế này?"

Lộ Kiêu xua tay tỏ ý không muốn nói, tiện miệng giới thiệu: "Từ Tử Dạ, cũng là bạn tao, đây Tịch Triệu, mới chuyển qua phòng bên cạnh tao."

Khác với Dương Vũ vô tư, Lộ Kiêu vừa mở miệng beta đã căng thẳng, phải biết, người không quan trọng đại ca họ chẳng thèm để ý, huống chi giới thiệu với họ, mà thằng họ Tần chẳng phải cũng có mâu thuẫn với Tịch Triệu sao?

Vô số ý nghĩ lóe lên, beta cười gượng gạo gật đầu.

Tịch Triệu chỉ nhàn nhạt liếc qua.

Từ Tử Dạ, beta, cũng là đàn em trung thành bên phản diện, nhưng Tịch Triệu đọc xong, có cảm giác cậu ta coi Lộ Kiêu như con trai, à không, như con gái nhà mình thì đúng hơn. Bất kỳ sinh vật nào đến gần Lộ Kiêu, trong mắt cậu ta đều là thằng lưu manh tóc vàng cưỡi xe máy phân khối lớn.

Trong cốt truyện gốc, sau khi Lộ Kiêu dây dưa với thụ chính, Từ Tử Dạ từng cực kỳ bất mãn thụ chính, góp không ít drama "mẹ chồng ác độc làm khó bạch liên hoa", như câu kinh điển "mày chẳng phải chỉ nhắm đến tiền đại ca tao sao? Tao cho mày là được", dĩ nhiên cuối cùng bị thụ chính chinh phục, lủi thủi rời sân khấu.

Bảo sao bộ truyện này đủ loại máu chó, "thanh xuân vườn trường" "hắc đại lão bang" "ân oán hào môn", thể loại nào cũng góp phần một ít.

"Này," Lộ Kiêu xoa sườn, "Mày có đi ăn cùng không?"

Đánh đau thế mà chẳng thù dai tí nào sao? 

Tịch Triệu đứng dậy, phủi bụi trên áo: "Thôi."

Nói xong đi thẳng khỏi sân huấn luyện.

Bóng lưng thon dài xa dần, Từ Tử Dạ dò hỏi: "Đại ca, quan hệ hai người tốt lắm à? Chẳng phải đồn nó không bình thường sao?"

"Mày thấy tốt chỗ nào?" Lộ Kiêu cau mày, nhưng nghĩ nghĩ vẫn giải thích: "Nó cũng không bất thường gì đâu, mấy tin đồn bậy đừng lan truyền lung tung, thiếu tôn trọng người ta lắm."

Lộ Kiêu cũng không nói gì thêm nữa, không phải hắn không tin hai thằng bạn, nhưng vụ Tần Văn Châu này, cảm giác như "bí mật" giữa hắn và Tịch Triệu. Nếu đột ngột kéo người khác vào, cứ có chút...

Lạ lùng khó tả.........

Đêm ấy, Tịch Triệu đối chiếu đáp án chấm xong bài kiểm tra, rút sổ tay từ kệ sách chuẩn bị ghi chép hôm nay—thói quen của anh, ghi lại sự kiện quan trọng trong ngày một cách đơn giản, sau này có thể không dùng, cũng chẳng lật xem, nhưng giúp nắm rõ dấu vết mỗi ngày trôi qua.

Sách bên cạnh bị động, tờ giấy rơi xuống, nhân vật chibi nhe nanh múa vuốt trên đó, phóng to tỉ lệ chính là tên nhóc họ Lộ bám riết đòi "đấu" với anh.

Ngón tay Tịch Triệu khựng lại, giọng nói nóng rát như lại vang bên tai.

—"Lần này tao thua... nhưng, sớm muộn gì, tao cũng sẽ thắng mày, nhất định thắng mày..."

Nếu lúc đó không bị cắt ngang, anh sẽ đáp thế nào?

Tịch Triệu không rõ.

Cũng như anh không rõ sự cố chấp nồng nặc của Lộ Kiêu rốt cuộc từ đâu mà có, chỉ vì chưa thắng anh sao?

Không đúng, chắc chắn còn gì khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!