Chương 62: (Vô Đề)

Tìm nhà là một chuyện vô cùng phiền phức, bạn không chỉ phải cân nhắc khoảng cách từ đó tới công ty xa hay gần, còn phải đắn đo tiền thuê nhà đắt hay rẻ, coi như cả hai điều kiện này đều thỏa mãn, thì cũng có thể là phòng đó không đẹp.

Bình Quả đang vốn rất đau đầu về chuyện này, nhưng lúc này vừa nghe Lan Ninh nói vậy, tự nhiên lại thấy có chút hi vọng: "Ý cậu là tôi chuyển sang thuê chung nhà với cậu à?"

"Không phải."

Lan Ninh lắc đầu, "Một thời gian ngắn nữa có thể tôi sẽ phải chuyển đi, đúng lúc cậu có thể chuyển vào rồi, chỗ tôi đang ở cũng cách công ty không xa lắm, quan trọng hơn chủ nhà trọ là người rất tốt tiền thuê nhà lại rẻ!"

Đối với người đang cần thuê nhà như cô nàng thì những điều kiện này đương nhiên là vô cùng hấp dẫn, có điều Bình Quả vẫn rất tinh ý bắt được điểm quan trọng: "Tại sao cậu phải chuyển đi?"

Phòng tốt như vậy, người bình thường sẽ không chuyển, trừ khi... Bình Quả "A" lên một tiếng, che miệng mình hỏi nhỏ, "Lẽ nào cậu muốn đổi nghề?"

Nếu như đổi việc, như vậy khả năng phải chuyển nhà là rất lớn!

"... Không phải." Lan Ninh giật giật khóe miệng, không biết phải giải thích với cô nàng thế nào, "Tôi muốn chuyển tới nơi khác, có điều ít nhất phải tháng sau mới chuyển."

"Ừ, chuyện đó không thành vấn đề, chủ nhà cũng định cho tôi thuê nhà đến hết tháng sau."

"Như vậy là xong nhé."

Nhưng Bình Quả vẫn chưa từ bỏ ý định khai thác thông tin từ cô: "Có điều tại sao cậu lại phải chuyển nhà chứ?"

"Ừm, đến lúc đó sẽ nói cho cậu biết."

Bình Quả: "...

"Bây giờ ngay cả chuyển nhà cũng phải ra vẻ thần bí thế sao? Bên này Lan Ninh đang giúp Khúc Đồng tìm một khách trọ mới, thì bên phía Ngôn Nho Ngữ đang bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ. Bởi vì bản thảo đã giao xong, vừa đúng lúc anh có nhiều thời gian rảnh, có thể toàn tâm chuẩn bị cho chuyện này. Tuy nói lễ quốc khánh là mùa cao điểm kết hôn, nhưng Ngôn Nho Ngữ vẫn đặt được một hội trường tại khách sạn. Sau khi chốt được lịch cưới, anh lại bận rộn chuyện in thiếp cưới, chọn áo cưới. Lan Ninh có chút xấu hổ, dường như cô hoàn toàn không phải động tay vào chuyện gì hết."Em chỉ cần đúng giờ xuất hiện ở hội trường hôn lễ là được rồi.

"Ngôn Nho Ngữ nói vậy với cô đấy. Thật vất vả mới đến thứ sáu, sau khi Lan Ninh tan làm thì đến thẳng nhà Ngôn Nho Ngữ, cô muốn dành mấy ngày cuối tuần này để chuẩn bị hôn lễ cùng anh. Mẫu thiếp cưới mà Ngôn Nho Ngữ chọn đã được in ấn xong xuôi, tất cả đều được đặt ngoài phòng khách, chờ bọn họ viết tên và thời gian lên thiệp nữa nữa là xong."Chuyện này anh làm là hợp nhất rồi, ai bảo chữ anh đẹp như vậy chứ.

"Lan Ninh cười vui vẻ giao nhiệm vụ viết thiếp mời sang cho Ngôn Nho Ngữ. Anh cũng không từ chối, in một danh sách khách mời cho Lan Ninh, để cô đối chiếu lại một lượt. Lan Ninh vừa ăn hoa quả, vừa đối chiếu danh sách khách mời, sau khi kiểm tra một lúc, cô không nhịn được cười trêu anh:"Thầy à, sao bạn bè anh ít thế này, phụt."

Cô thả miếng hoa quả trong tay xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đếm trên giấy, "Em đếm thử nhé, một, hai ba, bốn, năm... tất cả đều là tác giả.

"Ngôn Nho Ngữ đang ngồi bên cạnh, im lặng đưa mắt nhìn cô. Lan Ninh càng chọc ghẹo anh dữ hơn:"Thầy à, thôi thì ghi phía dưới danh sách là "Bạn của anh rất ít" đi, ha ha ha."

Ngôn Nho Ngữ cầm chiếc bút máy trên bàn lên, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Cũng đâu cần mời nhiều người làm gì."

Lan Ninh lại gần anh, vừa thăm dò lại như hỏi han: "Giận rồi à?"

"Không có."

Lan Ninh lườm anh: "Không muốn mời bạn học của anh à?"

"Em cho rằng giờ anh còn liên lạc với bọn họ sao?"

"Cũng đúng nhỉ." Lan Ninh đăm chiêu, "Dù sao khi tên của bọn họ đã trở thành người chết dưới ngòi bút của anh, thì ai dám liên lạc lại với anh nữa."

Ngôn Nho Ngữ: "..."

Thành công trêu chọc được anh, Lan Ninh che miệng ngồi bên cạnh bò lăn ra cười không dứt. Ngôn Nho Ngữ đưa danh sách khách mời tới trước mặt cô, lông mày chau lại nói: "Trên đây tất cả đều là bạn bè của em, chỗ ngồi sẽ do em phụ trách sắp xếp, còn phải xác nhận xem bọn họ có đến không đấy."

"Ừm.

"Lan Ninh gật đầu cười, muốn lấy di động gửi tin nhắn cho mọi người, chính thức tuyên bố mình sắp kết hôn. Cuối cùng là tìm đâu cũng không thấy di động, cô chọc chọc Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh:"Điện thoại di động của em đâu, anh nháy cho em một cuộc đi.

"Điện thoại của Ngôn Nho Ngữ đang nằm trên bàn, anh tiện tay lấy tới, bấm số của Lan Ninh. Vài giây sau, tiếng chuông vang lên bên chân anh, âm thanh nghe thật ồn. Ngôn Nho Ngữ lật chiếc gối bên chân lên, phía dưới chính là di động của Lan Ninh. Trên màn hình hiện ba chữ sáng rực, vô cùng dễ nhìn."Ngôn chó điên

"Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch lông mày. Anh nhặt di động của Lan Ninh lên, nhìn cô cười dịu dàng:"Trong danh bạ của em anh xuất hiện với hình thái này sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!