Chương 43: (Vô Đề)

Lời nhân viên bán hàng vừa nói khiến Lan Ninh giật mình, chiếc váy này đắt như vậy, anh nói mua liền mua luôn, không phải sao Kim Ngưu nổi danh là thần giữ của à?!

"Sao anh lại trả tiền hộ tôi?" Cô có cảm giác không nhấc nổi chân lên nữa, liền đứng im tại chỗ, nhìn Ngôn Nho Ngữ đứng trước quầy thanh toán.

Ngôn Nho Ngữ nói: "Trả tiền cho bạn gái mình không phải chuyện bạn trai nên làm sao?"

"Nhưng chúng ta đâu phải người yêu!"

Ngôn Nho Ngữ cợt nhả: "Sớm muộn gì cũng phải."

Lan Ninh: "..."

Anh ta vẫn luôn tự tin về bản thân như vậy sao?

"Thưa anh, váy của anh đã được gói xong." Nhân viên bán hàng cười tươi đưa chiếc túi có in hình logo cửa hàng gửi lại cho Ngôn Nho Ngữ.

"Cảm ơn." Ngôn Nho Ngữ nhận chiếc túi, quay sang nhìn Lan Ninh một cái nói, "Đi thôi."

Lan Ninh: "..."

Cô mang theo tâm trạng trăm mối ngổn ngang đi theo sau anh ra khỏi cửa hàng, đằng sau vẫn là giọng nói ngọt ngào của mấy cô nhân viên bán hàng: "Cám ơn quý khách đã tới, hoan nghênh quay lại vào lần sau."

Lông mày Lan Ninh giật giật, cuối cùng cũng tiễn được chiếc váy đắt tiền này, hẳn là bọn họ vui lắm đây.

Ngôn Nho Ngữ đi phía trước đột nhiên dừng lại, đợi Lan Ninh đi ngang bằng với mình thì mới quay sang nhìn vẻ mặt như muốn cãi nhau ngay lập tức của ai kia, anh khẽ cười an ủi: "Thoải mái đi, chỉ là một chiếc váy thôi mà."

Lan Ninh: "..."

Chiếc váy có giá trị bằng tiền lương nửa năm của cô, anh bảo cô phải thoải mái thế nào! Cô không hề muốn nợ anh một món nợ ân tình lớn thế này.

Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ: "Nói rõ chuyện này trước đã, váy là anh mua, tôi không đồng ý, sau này anh đừng tìm tôi đòi tiền."

Ngôn Nho Ngữ cười vang: "Yên tâm đi, tôi sẽ không tìm em đòi tiền."

Lan Ninh: "..."

Không, đột nhiên cô cứ có cảm giác "Anh nhất định sẽ tới đòi tiền".

"Nếu đã tới trung tâm thương mại, thì nhân tiện ăn chút gì đã rồi hãy về." Ngôn Nho Ngữ đề nghị. Lan Ninh nhìn xung quanh một lượt, nói: "Nhưng bây giờ các nhà hàng rất đông người, chưa chắc đã có chỗ ngồi."

"Không sao, chúng ta cứ đi dạo một lúc rồi hãy ăn." Ngôn Nho Ngữ đưa mắt nhìn toàn thân cô một lượt, "Mua váy thôi à, em cũng nên cần một đôi giày và một chiếc túi phù hợp với bộ váy này đi?"

"... Thầy có vẻ cũng biết nhiều nhỉ, ha ha."

Ngôn Nho Ngữ vô cùng thản nhiên chấp nhận lời khen ngợi này: "Vì tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng học tập."

Lan Ninh: "..."

Anh toàn học mấy thứ gì đâu đâu!

Hai người cùng nhau đi dạo một vòng quanh các tiệm giày thời trang, bình thường Lan Ninh không hay đi giày cao gót, thế nhưng vừa nãy mua chiếc váy kia thì phải mua thêm một đôi giày cao gót mới hợp, cô nghĩ váy đã mua đắt như vậy, thì không thể chọn giày qua loa được, nên cô chọn giày cao gót rất thoải mái.

Vì Ngôn Nho Ngữ đã mua chiếc váy này cho cô, nên cô đã có đủ tiền để mua giày. Thử giày thì không cần phòng thay quần áo, lần này Lan Ninh không cho Ngôn Nho Ngữ cơ hội lén lút trả tiền hộ cô, chọn được đôi giày ưng ý cô liền đưa thẳng cho nhân viên bán hàng, móc thẻ ATM ra thanh toán luôn.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô cầm theo đôi giày mới mua đi về phía anh, thì vô cùng bất mãn chau mày lên án: "Em mua đôi giày giá rẻ đó để phối với chiếc váy của anh à?"

Lan Ninh: "..."

Rẻ chỗ nào chứ, mấy ngàn tệ đấy ạ! Tiền lương một tháng của cô cũng dồn hết vào cho nó rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!