Lan Ninh vừa đăng status được vài phút, đã nhanh chóng nhận được sự quan tâm từ các chư vị bốn phương tám hướng.
"Biên Biên cô vừa trải qua kích thích gì vậy? (⊙v⊙)?"
"Bật lửa và xăng xin hân hạnh tài trợ chương trình này."
"Hóa ra là thất tình [mặt chó]
"Lông mi của Lan Ninh nhảy lên một cái, cô thất tình sao? Ha ha. Cô mím môi đáp lại một tin cho đối phương:"Người yêu còn chưa có sao mà thất được [bái bai] "
"Đơn phương cũng là yêu mà [mặt chó]"
Lan Ninh: "..."
"Có người thầm mến cũng đủ lắm rồi, như mị đây nè bao nhiêu năm qua ngay cả đối tượng yêu thầm mị cũng không có một chàng [bái bai]"
Lan Ninh: "..."
Cô cong khóe miệng, đáp lại một bình luận dưới status của mình: "Tôi không thầm mến ai cả, cũng không thất tình, cảm ơn mọi người đã quan tâm
"Hạnh Tâm @Súp Lơ: Hôm nay cũng không phải valentine, đốt cháy các cặp đôi làm gì?:")
Súp Lơ @Hạnh Tâm: Muốn thiêu sạch mấy kẻ yêu nhau còn phải xem ngày tháng à?
Trời Xanh Mây Trắng @Súp Lơ: Biên Biên, chị muốn bạn trai sao ~ là kiểu có thể làm ấm giường á ~(≧▽≦)/~
Hạnh Tâm @Trời Xanh Mây Trắng:
Có thể gửi cho tôi một tấm ảnh của cậu không?
Lan Ninh: "...
"Lẽ nào anh ta thật sự sẽ gửi ảnh của Diệp Trừng cho Vân Khinh đại sư sao??! Cô đang định gửi inbox nhắc khéo Trời Xanh Mây Trắng, cuối cùng lại đọc được một comment bình luận của người qua đường:"Mối quan hệ này hỗn loạn quá, quả thực như chốn Tu La [mặt chó]"
Lan Ninh: "...
"Cô nên im lặng mà xóa status này thôi. Thứ năm, bộ phận thiết kế cuối cùng cũng bàn giao bản cuối bìa của"Lời nhắn tử vong
"cho cô. Lan Ninh gửi cho chủ biên và Ngôn Nho Ngữ xem qua, cả hai đều tương đối hài lòng, cũng coi như Lan Ninh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Súp Lơ: Thầy, bìa truyện cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi đã bàn bạc với bên xưởng in rồi, sau khi kỳ nghỉ mùng 01/05 kết thúc sẽ bắt đầu in sách. Hạnh Tâm: Ừ. Súp Lơ: Vậy tôi tan làm trước! Hạnh Tâm: Giờ tan làm thì tiện đường mua chút đồ ăn tới đây đi. Súp Lơ:......... Hạnh Tâm: Hôm nay tôi tập trung viết sách quá, nên quên cả thời gian:") trong tủ lạnh cũng không còn gì nữa..... Sao anh không tự đi mua đi?!
Lan Ninh bực bội tắt máy tính đi về, nhưng có ai tới nói cho cô biết đi, tại sao khi đi qua siêu thị cô vẫn không kiềm chế được mà đi vào mua đồ ăn cho anh?!
Lan Ninh cầm túi đồ ăn, buồn rầu đứng trước cửa nhà Ngôn Nho Ngữ.
Lẽ nào bị anh ta nô dịch lâu rồi, nên hình thành nô tính à! Quả thực thật đáng sợ!
"Cô về nhanh thật." Ngôn Nho Ngữ mở cửa, khóe miệng khẽ cong lên cười mỉm. Lan Ninh nở nụ cười nhạt hời hợt rồi đi vào, thay đôi dép lê trong nhà: "Thầy à, tốt nhất là anh thực sự đã viết bản thảo cả ngày hôm nay."
"Đương nhiên, tôi thèm lừa cô sao?"
"... Ha ha." Cô xách túi đồ xuống nhà bếp, lấy từng món ra. Ngôn Nho Ngữ đi tới bên cạnh, mở vòi nước bắt đầu rửa rau trong bồn: "Đúng rồi, sáng sớm hôm nay ba tôi mới xuất viện, sau này cô không cần tới bệnh viện nữa nhé."
Lan Ninh đổ ớt xanh vào bồn nước, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sức khỏe chú Ngôn đã khá hơn chưa?"
"Ừm, bác sĩ nói không cần phải nằm viện, ông ấy cũng muốn về nhà dưỡng bệnh nữa."
"Cũng đúng thôi." Dù sao không ai thích ở lâu trong bệnh viện, "Có điều chú Ngôn sống cách xa đây như vậy, anh nên đi thăm chú ấy nhiều hơn, không thì lại giống như lần trước, chú ấy nằm viện anh cũng không biết."
Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng: "Bên ấy có chú hai tôi nữa, bọn họ sống với nhau còn thoải mái hơn tôi nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!