Ánh mắt viện trưởng đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, Văn Tu đứng run rẩy, không dám nói lời nào.
Hai bên cứ đứng giằng co ở hành lang như vậy, ánh mắt viện trưởng càng ngày càng lạnh, giọng điệu chầm chậm lại cực kỳ áp lực "Các ngươi đã nhìn thấy cái gì? Ngoan, thành thật nói cho ta biết, ta sẽ thưởng cho các ngươi."
Rõ ràng là cô chỉ nói mấy câu nhưng không khí xung quanh lại đặc biệt căng thẳng làm cho Văn Tu sợ dựng hết cả lông tơ, sợ mình làm ra hành động kỳ lạ nào đó sẽ làm đối phương tức giận.
Viện trưởng ôn nhu tối ngày hôm qua giống như chỉ là ảo giác của cậu nhóc vậy.
Lúc này Tề Hoan đột nhiên mở miệng.
"Viện trưởng buổi trưa tốt lành! Em và Văn Tu tới đi nhờ nhà vệ sinh." Tề Hoan cất hồ sơ nhiệm vụ trong ngực, tay vuốt vuốt bụng vẻ mặt lúng túng "Tối hôm qua lúc ngủ em lỡ đạp chăn mền nên buổi sáng cảm thấy không thoải mái, nhưng nhà vệ sinh ở ký túc xá bẩn quá, trên lầu bốn này rất sạch sẽ, em ngồi suốt nửa tiếng không đứng dậy được….."
Viện trưởng vẻ mặt chán ghét nhíu nhíu lông mày, trong đầu hiện lên hình ảnh nhà vệ sinh lầu hai và lầu ba đều không sạch sẽ, thực tập sinh lên lầu bốn tìm nhà vệ sinh cũng rất bình thường, hơn nữa sáng nay lúc kiểm tra phòng hai người này cũng xin đi vệ sinh, xem ra là không phải nói dối, có thể là do cô đa nghi quá thôi.
Cô bịt miệng mũi rồi lui lại phía sau một bước, giống như trên người Tề Hoan còn lưu lại mùi hương khó nói kia "Lần sau không được lên lầu bốn nữa, đây là tầng dành riêng cho nhân viên có chuyên môn dùng."
Tề Hoan có chút tiếc nuối "Ah, không thể mượn nhà vệ sinh ở đây sao?"
Sau khi viện trưởng lạnh lùng cự tuyệt liền vội vã lên lầu, chỉ sợ mùi hương trên người cậu dính lên người.
Khi hai người trở về lầu hai Văn Tu mới dám lớn tiếng nói chuyện "Làm em sợ muốn chết, em không nói được câu nào luôn, còn tưởng lành ít dữ nhiều rồi chứ, may mà anh Tề nhanh trí."
Tề Hoan cười cười không lên tiếng, cầm hồ sơ với áo blouse trắng đem tới ký túc xá của Văn Tu, ký túc xá của cậu không an toàn, không thích hợp cất đồ.
Căn cứ vào những manh mối tìm được, rõ ràng là năm 1934 đã xảy ra vài việc, chuyện này chính là manh mối chủ yếu để tìm ra chân tướng vụ án, nhiệm vụ con cũng không thoát khỏi liên hệ với chuyện này.
Nhưng trong phòng hồ sơ không có ghi chép nào cả, muốn biết được chân tướng nhất định phải hỏi thăm những người từng trải qua sự việc năm đó, nói không chừng có thể bắt đầu từ năm bệnh nhân kia.
Công việc buổi chiều chủ yếu là chơi cùng với bệnh nhân, Tề Hoan và Văn Tu đều đã đổi áo blouse trắng không cần phải lo lắng bệnh nhân sẽ nổi điên giết người nữa, để có thể nói chuyện với bệnh nhân bọn họ chủ động mang nước và hoa quả cho người bệnh.
Gã bỉ ổi đứng một bên lười biếng vẩy nước, nhìn thấy hai người họ cắt trái cây cho bệnh nhân liền âm dương quái khí nói "Bọn mày đúng là những đứa con có hiếu, vào trong trò chơi còn dốc lòng chăm sóc bệnh nhân, đây là muốn bọn họ hạ thủ lưu tình để bọn mày được toàn thây sao? Hahahaha."
Văn Tu nghe xong liền bước tới nắm lấy cổ áo gã đập mạnh vô tường "Vậy mày có muốn thử một chút cảm giác bị đánh gãy chân đến tàn phế không? Tao cũng có thể làm một đứa con có hiếu với mày! Đảm bảo phục vụ hài lòng."
Văn Tu có sức mạnh trời cho mọi người đều biết, cậu nhóc nói đánh gãy chân thì thật sự là có thể đánh gãy chân, đến bệnh nhân phát điên còn không phải là đối thủ của nhóc.
Gã kia muốn giễu cợt thêm vài câu nhưng lại sợ bị Văn Tu đánh, nghẹn một hơi ở họng, cuối cùng vẫn là Tề Hoan gọi Văn Tu về.
Tề Hoan không quan tâm đến lời chế giễu của gã kia vẫn chăm chú cắt trái cây. Loại người này không chịu đi tìm manh mối, còn muốn ngáng chân đồng đội, không biết là thật sự ngu ngốc hay là giả bộ, có thể vượt qua hai phó bản cũng coi như may mắn.
Hoa quả cắt xong để gọn trên bàn, bọn họ dạo qua một vòng trong phòng vui chơi, nhân cơ hội quan sát bệnh nhân, cuối cùng tìm được người có tinh thần khá tỉnh táo trong năm người, lúc này đối phương đang yên tĩnh ngắn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khác gì so với người bình thường.
Văn Tu bưng dĩa phụ trách việc trông chừng, Tề Hoan nhìn theo ánh mắt của người kia liền phát hiện hắn đang nhìn tòa nhà phía Đông, cậu do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi "Bác trai, ngài nhập viện năm 1930 phải không?"
Lúc này bệnh nhân mới quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó chậm rãi gật đầu, Văn Tu đứng một bên vui vẻ vô cùng, xem ra bệnh nhân này vẫn có thể trông cậy được.
Tề Hoan lại hỏi tiếp "Vậy ngài biết năm 1934 xảy ra chuyện gì không?"
Bệnh nhân gật đầu một cái, lời nói lại mơ hồ không rõ "Ai………ai……."
Tề Hoan nhíu mày, bệnh nhân giống như là có tinh thần không còn minh mẫn, cậu nhìn về phía cái tên được dán cẩn thận ở giường bệnh bên cạnh tiếp tục dò hỏi "XXX đây là tên của ngài sao?"
Bệnh nhân gật đầu, trong miệng nói không ngừng "Ai……. ai…….."
Sắc mặt Văn Tu từ vui vẻ chuyển thành thất vọng "Thì ra người này chỉ có thể gật đầu, tên của mình cũng không nhớ được, đầu óc vốn đã không còn minh mẫn, chúng ta hỏi cũng không được gì."
Tề Hoan thở dài một hơi, lại tiếp tục tìm bốn người còn lại hỏi thăm, đều không ngoại lệ chút nào, mọi người nói chuyện mơ hồ không rõ, không để lộ chút tin tức nào có tác dụng.
Sau khi tan làm hai người tới nhà ăn ăn cơm, Văn Tu hết sức thất vọng "Bệnh nhân thì không hỏi được, phòng hồ sơ thì cũng không có ghi chép, manh mối này đều bị chặt đứt rồi à, chẳng lẽ để chúng ta đi hỏi viện trưởng với y tá sao? Cái này còn không phải là tự tìm đường chết?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!