Editor: Cún
Tề Hoan quả thực không biêt nên nói gì cho đúng, nhưng vì để gặp thần Thanh Long thì mấy thứ lễ nghi rườm rà này phải nhịn.
Người trang điểm gọi mấy người đàn ông dựng bình phong lên ngăn phòng ngủ thành hai, bên chỗ Tề Hoan ngồi hơi vắng vẻ. Thấy bình phong dựng xong người trang điểm lấy một bộ đồ cưới màu đỏ từ trong rương ra để cậu thay, vải áo cưới mượt mà bóng loáng chắc là được làm từ tơ lụa, trên mặt còn dùng chỉ vàng thêu phượng hoàng toả ra ánh sáng lung linh sinh động như thật vậy.
Tề Hoan không chịu thay nên người trang điểm trực tiếp mặc lên cho cậu, mặc xong lại lấy ra một đôi giày thêu, phía trên có gắn một viên dạ minh châu khá to, nhìn giống y như trong huyễn cảnh Tề Hoan nhìn thấy ở miếu Thanh Long.
Không biết mấy người này chuẩn bị lúc nào mà kích cỡ quần áo và giày vừa khít với cậu, cứ như là được đo may làm riêng.
Chờ mặc áo cưới xong, người trang điểm quay mặt của cậu lại tỉ mỉ đánh giá "Khuôn mặt của cậu khá đẹp, có tố chất của một người đẹp, làn da cũng tốt, cũng không cần tục chải tóc, đã lâu rồi tôi không gặp được cô dâu nào đẹp như cậu cả, đây thực sự là đang khảo nghiệm tay nghề trang điểm của tôi mà."
Nếu người trang điểm không mở miệng là treo chữ cô dâu bên miệng thì cậu còn thật sự cảm ơn sự khen ngợi của bà ấy đấy.
Người trang điểm như là có sở thích giảng giải, có lẽ kiếp trước bà là một cô giáo. Bà vừa trang điểm vừa giảng giải cho Tề Hoan nghe sự ảo diệu khi trang điểm, cậu nghe một hồi thì buồn ngủ, thế là dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tới khi trang điểm xong xuôi người trang điểm mới gọi cậu dậy, cho cậu xem dáng vẻ của mình trong gương.
Cơn buồn ngủ của Tề Hoan lập tức tan thành mây khói, người trong gương là cậu mà cũng không phải cậu, lông mày được tỉa nhỏ dài như lá liễu rồi lại dùng bút tô điểm lại tạo thành đường cong như trăng lưỡi liềm, cậu vốn có cặp mắt hoa đào nay lại được người trang điểm vẽ eyeline kéo dài đuôi mắt ra một chút, màu mắt cũng dùng màu đỏ nâu tạo cảm giác dịu dàng đáng yêu.
Môi cũng được thoa một lớp son mỏng, phần lòng môi được tô đỏ hơn một chút, nhìn vào gương cứ như lúc nào cũng đang cắn môi làm nũng.
Tề Hoan biết vẻ ngoài của mình khá trung tính hoá, rất phù hợp với miêu tả thiếu niên xinh đẹp, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở nên nam nữ khó phân như bây giờ.
Người mặc đồ xám đã đi tới bên ngoài bình phong thúc giục muốn đưa người đi rồi, nhưng bị người trang điểm lấy lý do chưa chuẩn bị xong đuổi đi.
Tề Hoan thầm nghĩ, có lẽ người trang điểm này ở trong trấn Thanh Long có địa vị khá cao, đến người mặc đồ xám kia cũng không thể không nghe theo.
Người trang điểm không biết đến suy nghĩ của Tề Hoan, bà đội tóc giả cho cậu, chỗ cài tóc giả lại dùng tóc che phủ lại, sau khi đội tóc giả xong lại cắm trâm cài tóc và các trang sức khác lên, cứ như vậy một mỹ nhân cổ trang đã ra đời.
Tề Hoan không có can đảm để nhìn gương lần nào nữa.
Người trang điểm cực kỳ hài lòng với tác phẩm của mình, bà phủ khăn cô dâu lên rồi gọi người dẹp bình phong đi, ngoài cửa trống kèn vang khắp trời, đoàn đón dâu của thần Thanh Long đã tới từ lâu.
Tề Hoan không nhìn thấy đường, dưới chân lại đang mang đôi giày thêu cao rất khó đi, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ ngã sấp xuống liền. Người trang điểm dắt tay đỡ cậu đi từng bước, người mặc đồ xám đợi tới mức hết kiên nhẫn nhưng cũng không dám nói lời nào.
Vừa đi được mấy bước trong tầm nhìn hạn hẹp của khăn trùm đầu Tề Hoan lại nhìn thấy đôi chân dài của Bùi Lạc, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười sau đó quay đầu nói với người trang điểm "Dựa theo quy củ, cô dâu gả đi phải có người thân đưa tiễn."
Giọng nói lạnh lùng mang theo không kiên nhẫn của người mặc đồ xám vang lên "Đừng lề mà lề mề nữa, đi nhanh lên."
Tề Hoan trực tiếp bỏ lơ ông ta chỉ chờ câu trả lời của người trang điểm, người mặc đồ xám tức xì khói nhưng không thể làm gì được.
"Nói cũng đúng, Cô dâu gả đi mà không có người nhà mẹ đẻ thì không hợp quy củ, nhưng mà tất cả mọi người đều đi theo cũng không được, cô dâu tự chọn một người đi." Người trang điểm nở nụ cười trấn an người mặc áo xám "Ông cũng đừng có cứng nhắc như vậy nữa, hôm nay thần Thanh Long cưới vợ vốn là chuyện vui cần gì phải ồn ào làm mất không khí như vậy."
Người mặc đồ xám nghe người trang điểm khuyên thì cũng chịu nhún nhường một chút, nhưng lại lập tức nói thêm "Không được phép chọn người đã phá hỏng tượng thần."
Tề Hoan cũng không định kéo Bùi Lạc vào vũng nước đục này, cậu chọn Văn Tu, Văn Tu sau khi được giải phóng cái miệng thì lại tức giận mắng người, người đàn ông cao to bên kia tranh thủ thời gian cởi trói cho cậu nhóc.
Trong bầu không khí vui mừng, Tề Hoan bị đưa lên kiệu hoa y như trong huyễn cảnh.
Thần Thanh Long cưới vợ là chuyện lớn, gần như toàn bộ người dân trong trấn đều muốn tới tham gia lễ tế, sau khi người mặc đồ xám đưa Tề Hoan đi thì những người khác cũng đều đi tới bờ sông chúc mừng lễ tế, có lẽ bọn chúng cảm thấy bọn họ không trốn thoát được nên cũng chỉ để lại hai người trông coi Lý Tuệ và Bùi Lạc.
Từ lúc người trang điểm tới thay đồ trang điểm cho Tề Hoan thì Bùi Lạc chưa từng mở miệng nói chuyện, sau khi đám người kia đi xong căn phòng trở nên vắng vẻ, hắn nói với Lý Tuệ "Cô có mang theo đạo cụ bên người đúng không."
Lý Tuệ không biết tại sao Bùi Lạc lại hỏi như vậy, bây giờ bọn họ đang bị trói cũng đâu thể đi được, cô ngây thơ nói "Có mang theo."
"Vậy là được rồi"
Vừa nói xong hai người đàn ông kia hùng hổ hỏi bọn họ đang thầm thì cái gì, bởi vì phải ở lại trông bọn họ nên hai người này không thể tham gia lễ tế, vốn dĩ trong lòng đã mang oán hận không có chỗ phát tiết, chúng đi tới trước mặt Bùi Lạc định đá người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!