Editor: Cún
Hai bên giằng co một lúc.
Cuối cùng bà lão kia nhìn về phía Tề Hoan xong lùi về sau một bước, giọng nói cũng dịu lại "Nếu đã lập miếu thờ phụng thì khách tới tất nhiên là có thể vào thăm viếng, thần Thanh Long sẽ cảm nhận được sự chân thành của cậu, mời vị tiên sinh này theo dựa theo quy củ ở đây một mình vào thăm viếng."
Tề Hoan kéo tay áo của Bùi Lạc rồi lắc đầu ý bảo hắn không nên mạo hiểm.
Thần Thanh Long có năng lực chế tạo mộng cảnh theo ước nguyện của người thăm viếng, trong mộng cảnh thần Thanh Long còn có thể khống chế thân thể của người chơi.
Một mình Bùi Lạc đi vào trong đó thực sự rất nguy hiểm.
Bùi Lạc cúi đầu nhìn ấn ký màu đỏ ở ngay mi tâm của Tề Hoan thì lại cảm thấy không vui, hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu rồi an ủi nói "Tôi vào một chút rồi quay lại."
Nói xong thì hắn một mình vào trong điện.
Trong điện trống trải không khí trang nghiêm, bước tượng thần lặng lẽ đứng ở trên bục cao, cả người được mạ vàng tỏa ra ánh sáng màu vàng óng ánh như là thần tiên hạ phàm phổ độ chúng sinh.
Bùi Lạc đứng tại chỗ dò xét xung quanh rồi khẽ hừ một tiếng, trong điện âm khí dày đặc lại có một mùi hôi thối bốc lên, không cần nghĩ hắn cũng biết thần Thanh Long này là một tinh quái.
Tinh quái khác với quỷ quái, quỷ quái là người hoặc động vật sau khi chết có oán niệm lưu lại rồi ngưng tụ thành, giống với loại tân nương bị chặt đầu kia đều thuộc về phạm vi quản lý của Bùi Lạc nên mới hoàn toàn thần phục hắn, còn tinh quái là do động vật tu luyện thành thuộc về vật sống, chúng có tuổi thọ nhưng nếu tu luyện chăm chỉ thì tuổi thọ sẽ được kéo dài mãi, nhưng chúng không nằm trong phạm vi quản lý Bùi Lạc nên sẽ không cảm nhận được sự áp chế thuần phục như những quỷ quái khác.
Lúc này trong điện có đám sương trắng mờ ảo hiện ra, tiếng nhạc đứt quãng như có như không, Bùi Lạc hừ một tiếng, lúc đầu hắn định không để ý tới nhưng một con tinh quái nhỏ nhoi vậy mà chẳng thành thật chút nào, còn đòi ép cưới cô dâu.
Thực sự là vô pháp vô thiên mà.
Trên tượng thần là nơi có âm khí đậm nhất, bốn phía không có pháp chính củng cố e rằng "thần Thanh Long" chỉ lưu lại có một sợi phân thần nên mới có thể giả vờ như có năng lực thông thiên.
Lúc này sương trắng dần đậm hơn, xung quanh là một mảnh trắng xóa nhưng Bùi Lạc vẫn không chút do dự đi về phía trước, trong màn sương trắng tượng thần dần rõ ràng hơn, bên trên còn có một tầng cấm chế như ẩn như hiện, giọng nói lạnh lùng của Bùi Lạc vang lên "Chỉ là tinh quái mà cũng dám giả thần giả quỷ, thật là to gan."
Cường độ cấm chế có liên quan trực tiếp tới trình độ pháp lực của tinh quái, tinh quái này có hai trăm năm tu vi nên cường độ cấm chế cũng không phải bình thường, người bình thường nếu đụng phải tầng cấm chế này sẽ bị đánh văng ra ngoài, không có cách nào đi xuyên qua nó.
Nhưng Bùi Lạc chẳng thèm ngó ngàng gì tới tầng cấm chế này, hắn vừa nói xong đã vung tay bóp nát cổ của tượng thần, đối với hắn thì tầng cấm chế này chỉ như không khí mà thôi, tượng thần được mạ vàng lập tức vỡ nát thành một đống đá vụn, lúc này trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng thét đầy kinh dị, tiếng sáo trúc vẫn luôn văng vẳng trong điện đột nhiên im bặt, sương trắng ngày càng đậm hơn, có thứ gì đó đang điên cuồng chạy trốn trong màn sương.
"Còn dám chạy!" Bùi Lạc bước lên trước một bước, vừa vươn tay ra thì sợi tơ màu đen như bị hút vào trong lỗ đen, cho dù nó đang cố gắng chạy trốn nhưng cũng không thể ngăn cản việc nó tự xoay tròn rồi bị cuốn vào trong lòng bàn tay Bùi Lạc.
Trong tay Bùi Lạc ngưng tự thành một cái quả cầu màu đen dạng khí.
Đây chính là phân thần của "thần Thanh Long", phân thần cũng không phải là bản thể nên năng lực rất yếu, nhưng nó có ý chí của bản thể, đây cũng là lí do vì sao nó lại chỉ có thể hoạt động ở trong cấm chế. Bình thường khi có người vào thăm viếng phân thần này sẽ chế tạo mộng cảnh khiến cho bọn họ tin tưởng rồi từ đó hấp dẫn càng nhiều tín đồ, từ tín ngưỡng của các tín đồ sẽ làm cho bản thể của thần Thanh Long càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Lúc này tiếng kêu rên của phân thần càng ngày càng lớn nhưng Bùi Lạc vẫn thờ ơ, hắn nắm tay lại bóp nát quả cầu đen kia làm nó tan biến trong không khí.
Ở bên ngoài, Tề Hoan sợ thần Thanh Long thấy vẻ đẹp của Bùi Lạc sẽ lại muốn cưới Bùi Lạc làm vợ nên vẫn luôn lo lắng đi qua đi lại trước điện thờ.
Khoảng năm sáu phút sau bên trong điện có tiếng gạch đá vỡ vụn truyền ra, Tề Hoan quay đầu nhìn vào, những người khác cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Cho dù là Tề Hoan bị chọn làm cô dâu thì lúc đó đứng bên ngoài điện cũng rất yên tĩnh, rốt cuộc trong điện đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể làm ra tiếng động lớn như vậy.
Tim tề Hoan bị doạ cho muốn ngừng đập luôn rồi, cậu định chạy vào trong điện xem tình hình thì bị người áo xám ngăn lại.
"Một lần chỉ có một người vào trong thăm viếng, những người khác phải chờ ở ngoài điện."
"Tiếng động lớn như vậy mà còn không cho vào xem một chút à? Thần của các người không quan tâm chút nào tới người khác như vậy đấy à?" Tề Hoan bị tức tới mức phải bật cười, cậu cười lạnh rồi đẩy người áo xám đang chặn đường kia đi vào trong điện.
Người mặc đồ xám phìn về phía bà lão kia, bà ta gật đầu nói "Đi thôi."
Tề Hoan sợ Bùi Lạc xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy vào, vừa bước vào trong điện suýt nữa đã đá phải thứ gì đó, khi cậu cúi đầu nhìn xuống mới thấy rõ đó là cái gì.
Đó là một cái đầu lớn được mạ vàng nằm ngay bên chân cậu, tượng thần được mạ vàng cao hơn hai mét trong điện đã vỡ thành một đống đá vụn, mà lúc này Bùi Lạc đứng ở trên bục cao chỗ tượng thần đã vỡ quay đầu nhìn cậu, nhìn hắn giống như là một vị thần không vui không buồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!