Editor: Cún
Sáng sớm Tề Hoan ngủ dậy thấy mình nằm ở trên giường lớn, giường nhỏ ở bên kia chỉ còn chồng chăn nệm đã được xếp gọn gàng còn Bùi Lạc thì không thấy tung tích.
Tối hôm qua cậu ngủ ở trên giường nhỏ mà? Sao bây giờ lại chạy tới giường lớn rồi? Chẳng lẽ cậu có bệnh mộng du à?
Tề Hoan cũng không dám nghĩ sâu hơn, nếu tối qua cậu ngủ ở giường lớn thì chẳng phải Bùi Lạc ngủ trên giường nhỏ kia à? Hay là bọn họ cùng nhau ngủ trên giường lớn này? Tề Hoan đỏ mặt nhanh chóng thay đồ, cậu vừa định ra ngoài tìm Bùi Lạc thì có tiếng mở cửa.
Trên tay Bùi Lạc bưng khay đồ ăn đặt lên bàn gỗ trong phòng, giọng nói giàu từ tính "Dậy rồi sao? Tôi mang bữa sáng tới cho cậu rồi đây, nhân lúc đang còn nóng tranh thủ ăn đi."
Trên bàn có một tô hoành thánh gà, bên cạnh còn có thêm một cái bánh cuộn và một ít đồ ăn kèm, Tề Hoan ngửi thấy mùi thơm vội vàng nói cảm ơn rồi bưng khay đồ ăn tới chiếc bàn dài dần cửa sổ.
Hoành thánh da mỏng nhân nhiều, nước lèo màu vàng nhạt trong suốt, bên trên còn rắc một ít hành lá cắt nhỏ và tôm, Tề Hoan gắp lên cắn một cái, nhân thịt mềm mại hòa quyện với nước lèo bùng nổ vị ngon, bánh cuộn hơi mỏng vừa được nướng xong vẫn còn ấm, bên trong còn kẹp ít nhân ăn vào cảm thấy rất ngon, mấy loại đồ ăn kèm cũng khá được, chua ngọt vừa vặn.
Tề Hoan ăn xong cực kỳ thỏa mãn, tới khi ăn xong mang khay đi trả cậu mới thấy Văn Tu và Lý Tuệ vẫn đang còn ăn cơm.
Trên bàn có cháo với bánh bao và trứng vịt muối, ngoài ra không còn món ăn nào khác, Văn Tu nhìn thấy cậu còn nhiệt tình vẫy tay "Anh Tề, mau qua đây ăn sáng đi, sáng nay có trứng vịt muối ngon lắm đó."
Bữa sáng là mấy món này hả? Vậy bát hoành thánh kia ở đâu ra?
Tề Hoan quay đầu nhìn Bùi Lạc, trong mắt mang theo chút khó hiểu nhưng cậu cũng không hỏi ra, chỉ nói với Văn Tu là mình đã ăn rồi.
May là Văn Tu cũng không hỏi nhiều, cậu nhóc ăn một lần ba cái bánh rau hẹ và một cái bánh bao lớn, nhìn như là cái máy thu hoạch rau hẹ hình người ấy.
Sau khi ăn xong bữa sáng chị gái hướng dẫn viên đúng giờ tới đưa bọn họ đi ra ngoài tham quan, vẫn là con đường dọc bờ sông hôm qua.
Chị gái hướng dẫn viên sợ bọn họ cảm thấy chán nên bắt đầu giới thiệu về nơi mà bọn họ sẽ tham quan trong ngày hôm nay.
"Sáng hôm nay chúng ta đi tham quan miếu Thanh Long trước, miếu Thanh Long là do người dân trong trấn tự lập nên thờ phụng thần, đây là kiến trúc quý giá nhất ở trong trấn Thanh Long, những ai tới đây du lịch cũng sẽ tới đó thăm viếng một lần, tôi không có lừa mọi người đâu, miếu này thật sự rất linh đó, các cậu có thể cầu bất cứ chuyện gì, chỉ cần là chuyện trong phạm vi năng lực của mình thì thần Thanh Long đều sẽ giúp các cậu đạt được."
Tề Hoan nghe chị gái kia khoác lác nhưng cũng không để ý, chủ đề của phó bản là "Tân nương của xà thần", vậy thứ được gọi là "thần Thanh Long" này chắc chắn chính là "Xà thần" kia, đã là boss của phó bản cấp bốn tất nhiên là phải có chút năng lực rồi, nhưng mà Tề Hoan nghĩ nếu thần Thanh Long đã là thần thì không biết hiệu quả kèm theo là chém được quỷ của dao phẫu thuật của cậu có tác dụng với nó hay không.
Còn Văn Tu thì cảm thấy rất hứng thú với chuyện này liền đi hỏi chị gái hướng dẫn "Vậy phạm vi năng lực của thần Thanh Long tới đâu? Người bình thường hay cầu điều gì, lúc thăm viếng có cần chuẩn bị gì không?"
Thấy có người hùa theo thì chị gái hướng dẫn càng nói càng hăng "Thần Thanh Long gần như là không có gì không làm được, khách du lịch tôi dừng dẫn trước đây có người cầu con cái nối dòng, có người cầu làm ăn phát đạt, có người cầu sống lâu, cũng có người cầu chuyện tình cảm, thần Thanh Long đều có thể đáp ứng nguyện vọng của bọn họ….."
"Vậy nếu em cầu trở thành người giàu nhất thế giới thì sao?" Văn Tu sờ cằm hỏi "Nếu em trở thành người giàu nhất thế giới thì không cần phải lo nghĩ gì nữa rồi."
Nghe được nguyện vọng của Văn Tu xong chị gái hướng dẫn chỉ biết lúng túng cười khan hai tiếng, chắc là lần đầu tiên nghe thấy có người nói ra nguyện vọng mang tính kiếm chác như vậy, lại còn rất chắc chắn nữa chứ, chị gái lúng túng nói "Nguyện vọng trở thành người giàu nhất thế giới này quá vĩ đại rồi, thần linh có nghe thấy nguyện vọng của em cũng rất khó trả lời lại."
"Haiz, vậy thì thần kia cũng đâu phải là không gì không làm được đâu, em còn tưởng là linh nghiệm lắm." Văn Tu lơ đễnh nói "Cũng đúng, nếu linh nghiệm thì chị đã đi cầu trở thành người giàu nhất thế giới rồi, không cần phải cực khổ đi làm hướng dẫn viên du lịch phơi nắng phơi gió như bây giờ nữa, các chị cũng rất khó khăn mà."
Tề Hoan thấy vẻ mặt NPC đang ở ranh giới bùng nổ rồi nên cũng không có thử nữa, sợ rằng NPC không vui sẽ không mang bọn họ tới đó nữa nên mới nói với Văn Tu "Nhà em có nhiều tiền như vậy rồi cho dù em có cầu nguyện thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, em có thể cầu cái khác mà, ví như cầu cơ thể khỏe mạnh chẳng hạn."
Chị gái hướng dẫn thấy còn có người biết điều mới dịu lại "Đúng vậy, em có thể cầu cái khác cũng được mà."
"Có ai lại chê tiền nhiều bao giờ, với lại đó là tiền của mẹ em." Văn Tu lắc đầu, nhưng nghe Tề Hoan nói vậy cậu nhóc cũng không cố chấp với cái đề tài này nữa, lại tiếp tục hỏi chị gái hướng dẫn "Vậy em có thể cầu duyên không? Em còn chưa từng yêu sớm lần nào đó."
"Cái này có thể cầu thần Thanh Long để cho cậu nở nhiều hoa đào một chút." Chị gái hướng dẫn phôi phục sự tự tin khi làm hướng dẫn viên của mình, chị gái vỗ vỗ vai Văn Tu coi như chuyện xích mích lúc này đã được giải quyết.
Tề Hoan nhìn khuôn mặt với những hạt đậu thanh xuân của Văn Tu thì lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Có Văn Tu và Lý Tuệ thường xuyên hỏi chuyện nên ba người kia đi trước một chút, Tề Hoan nghe bọn họ ríu rít trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bùi Lạc vang lên ngay bên tai "Thần linh thật sự sẽ quản lý và làm việc đúng theo chức trách của mình, bọn họ đều được phân công rõ ràng, giống như Trung Quốc thời cổ đại có Phúc Lộc Thọ bọn họ chính là thần chân chính, chỉ quản lý những việc nằm trong phạm vi của chính mình, liên quan tới duyên số sẽ có vị thần khác quản lý, thần Thanh Long này chỉ là dựa vào chút mánh khóe thôi, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đều làm thì năng lực cũng chẳng tới đâu, đừng có tin."
Tề Hoan à một tiếng, lúc đầu cậu không biết tại sao Bùi Lạc lại đột nhiên nói tới chuyện này, sau đó nghĩ kỹ thì hiểu ra ý của hắn, cậu giải thích "Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật nên không tin mấy thứ này, lúc nãy chỉ là tới giải vây thôi, bây giờ chúng ta vẫn chưa nắm rõ tình huống ở nơi này nếu lại xảy ra xích mích với NPC thì không nên."
Bùi Lạc im lặng "Cũng không cần bác bỏ hoàn toàn sự tồn tại của thần, có khi thần thực sự tồn tại."
Tề Hoan cười nhẹ, Bùi Lạc không hiểu liền hỏi lại "Sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!